- Tôi hiểu, ý của chủ tịch có phải là đưa 7 đồng chí hôm nay tới Trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên nghỉ ngơi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đoán chừng không chỉ có mấy vị này mà anh cần phải chuẩn bị tâm lý cẩn thận. Tính ra cũng phải ngần này.
Cung Khai Hà so với con số hai mươi.
- Nhiều như vậy, mỗi người năm viên cũng phải làm cho tôi, đúng không? Loại thuốc này quá khó điều chế, chúng ta không thể ngày ngày đi khắp thế giới để đào nó được?
Diệp Phàm trợn tròn mắt.
- Ha ha, đây là ý của chủ tịch Đường, anh nghĩ thử xem.
Cung Khai Hà cười cười.
- Hiểu rồi đồng chí Cung à.
Diệp Phàm tức giận thở dài.
- Hiểu là tốt rồi, thật ra, chuyện này tuy nói là hơi khó nhưng đây lại là cơ hội để anh tạo ấn tượng trong mắt chủ tịch Đường. Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm đã có nhiều cống hiến cho nước cộng hòa, sự nghiệp mà cậu dựng lên là sự nghiệp vinh quang, là sự nghiệp vĩ đại. Công việc không phân biệt hèn hạ ti tiện hay sang trọng, quan trọng là thái độ thế nào.
Cung Khai Hà gật đầu.
- Tôi hiểu thưa đồng chí Cung, không cần phải dài dòng, còn lôi thôi nữa là tôi thấy phiền chết mất đấy.
Diệp Phàm giận dỗi nói.
Cái Thiệu Trung thật đúng là rất có trách nhiệm, trong khi Diệp Phàm không có mặt cậu ấy luôn nắm giữ tập đoàn Hoành Không.
- Cám ơn anh trợ lý Cái.
Diệp Phàm vẻ mặt cảm kích, nắm tay Cái Thiệu Trung.
- Hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/893200/chuong-3193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.