Triệu Thiết Hải đành phải gật đầu đem người chuyển giao cho Cục Công an huyện Lang Đình. Khi Trương Mạo Lâm đi thì nhìn thấy Diệp Phàm, thằng nhãi này kiêu ngạo kêu lên:
- Họ Diệp kia, chúng ta đã kết oan gia chắc rồi. Trương Mạo Lâm tao có thể trở về Lang Đình, tin hay không, Trương Mạo Lâm tao chỉ đến tối là có thể được thả ra. Mày hãy đợi mà xem con ạ!
- Cái loại mày lại còn muốn kết oan gia với đại ca tao, thật sự là quá đề cao chính mình rồi. Loại người như mày không biết trời cao đất rộng. Những kẻ không ra gì thì toàn nói những lời không ra gì. Cút đi!
Trần Quân mắng.
- Mày tên Trần Quân, Trương Mạo Lâm tao nhớ kỹ rồi.
Trương Mạo Lâm vẻ uy hiếp nói.
- Ha ha, hay là chúng ta tìm hiểu nhau một chút.
Trần Quân múa múa nắm tay, Trương Mạo Lâm sợ tới mức co rụt cổ lại, vội vàng trèo lên xe cảnh sát rồi đi.
Buổi tối, Phạm Cương vào phòng Diệp Phàm.
- Làm được chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Được rồi, có cái này Tống Cương nhất định ngồi không yên ở vị trí đó rồi. Gã này to gan lớn mật thật! Để tặng cho Điền Chí Không khu "long mộ" , hắn đã dám cưỡng ép người dân cả một thôn dời đi.
Sau đó để xây một khu mộ lớn, nghe nói còn tiêu tốn hơn một triệu, lại còn cả một triệu chuyên dùng để mở nhánh đường quốc lộ nhỏ đến khu mộ kia. Mẹ kiếp, quá xa xỉ rồi!
Phạm Cương căm giận nói.
- Tiền của nhà nước cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/895114/chuong-1627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.