- Đương nhiên kiêu ngạo, Tống Cương là học sinh của Điền Chí Không, cậu nói có kiêu ngạo không?
Tằng Hoa nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Ở Nam Lĩnh này, ngoài Điền Chí Không nói Tống Cương nghe ra, những lãnh đạo khác y không coi ra gì.
Năm trước, Phó chủ tịch thường trực địa ủy Mâu Tư Tín chỉ phê bình y vài câu, không ngờ y cãi lại trước mặt mọi người.
Cuối cùng Phó chủ tịch thường trực Mâu thiếu chút nữa ngượng mặt, việc này đến tai Bí thư Điền, cuối cùng như thế nào, Tống Cương chỉ bị gọi lên phê bình vài câu.
Từ đó tất cả mọi người đều biết, Điền Chí Không quý mến Tống Cương. Cho nên làm người này càng ngày càng kiêu ngạo.
Không nói dối Diệp thiếu gia, trước kia tôi đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố. Khi đến huyện Lang Đình. Tống Cương khi đó là chủ tịch huyện, y chưa bao giờ để ý đến tôi.
Hơn nữa, có việc tìm y, y còn bày đặt. Rất nhiều các đồng chí Địa ủy đều từng chịu đựng Tống Cương.
- Người như thế chỉ là tiểu nhân đắc chí thôi. Tôi nghĩ y đắc chí nhất thời mà không thể đắc chí một đời. Tôi tin rằng, mùa đông của Tống Cương vừa đến.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Việc này, chỉ cần Điền Chí Không tại vị một ngày, Tống Cương sẽ không việc gì.
Tằng Hoa thở dài nói:
- Không có cách nào, biết làm sao.
- Ha ha..
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Tằng Hoa một cái nói:
- Việc nhà họ Phạm kính nhờ Bí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/895127/chuong-1619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.