Lúc ấy y còn hỏi Diệp Phàm có muốn chuyển vào phòng làm việc của Mâu Dũng không, Diệp Phàm trả lời không cần, vẫn dùng phòng làm việc cũ, chưa được bao lâu, lại nói chiếc ghế này ngồi không thoải mái muốn thay đổi cái khác.
Tuy nhiên Vương Nguyên Thành cũng không nói gì, tâm tư của lãnh đạo vốn thiên biến vạn hóa, mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng dặn dò phó chủ nhiệm của phòng Đảng - Chính Phương Nghê Muội đi lo liệu.
Chủ tịch thị trấn chê ghế ngồi không thoải mái thì phòng Đảng – Chính là đại quản gia của ủy ban, đương nhiên phải lập tức đi lo liệu rồi, hơn nữa lần này trước khi Tần Chí Minh bị điều đi cứ dặn đi dặn lại Vương Nguyên Thành, ý tứ kêu y sau này phải theo sát Diệp Phàm.
Vương Nguyên Thành lúc này có loại cảm giác như đang hầu hạ ông chủ, cho nên không dám chậm trễ chút nào. Hơn nữa xu thế thăng quan của Diệp Phàm giống như mặt trời ban trưa, mới 19 tuổi đã ngồi lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, Vương Nguyên Thành từ lâu đã muốn biểu hiện lòng trung thành của mình đối với người thanh niên trẻ tuổi này.
Cho nên y không nói nhiều mà giao cho Phương Nghê Muội đích thân phái người chạy tới thành phố Phúc Xuân gần đó mua sắm đồ dùng văn phòng cho đồng chí Diệp Phàm.
Sau khi nói xong Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên Thành khom người rời đi, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy bản thân mình thật sự có chút khó hiểu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/897050/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.