Nửa đêm trước ngày bay đến Nhật Bản năm ấy, Phương Quan Trừng đã ngủ say, Quỷ Sứ truyền âm đánh thức A Âm. Anh ta đến rất vội vàng, tặng cho cô một cái bình, bên trong đựng thanh linh vị giác ngàn năm hiếm gặp.
Nhưng A Âm lại từ chối.
Quỷ Sứ không hiểu, rõ ràng anh đã đồng ý đồng thời ủng hộ cô và Phương Quan Trừng đi sửa chữa quãng đời còn lại, chỉ cần thường xuyên quay về thăm anh là được.
“Trừ phi anh ấy chết, nếu không tôi và anh ấy sẽ không rời khỏi chùa. Tôi không cần vị giác, anh ấy còn anh ấy sẽ nói cho tôi biết, nếu anh ấy không còn tôi có vị giác cũng có ích gì đâu.”
Cô còn ra vẻ thoải mái nói: “A Dược biết mà, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, mong là không quá nhanh.”
Lần trước từ biệt là vào thời Dân quốc, chưa tròn một tháng Hàn Thính Trúc đã xảy ra chuyện. Lần này lâu hơn một chút, mặc dù với quỷ thì mấy chục năm chỉ như một cái búng tay.
Phương Quan Trừng đi lúc nửa đêm.
Vì thế mà A Âm cứ canh cánh trong lòng, cô cứ cảm thấy anh cố tình đợi đến lúc ấy. Rõ ràng trước khi chợp mắt anh còn nói, sáng mai muốn ăn cơm cô nấu, còn nhắc cô nhớ bỏ thêm ít muối ba lần. Đến khi trời sáng thì không còn nữa, đúng là không giữ lời hứa.
Năm đó, cây ngân hạnh ngàn năm trong Quan Âm Thiền Tự cổ kính ở Tây An nở hoa, mặt đất vàng rực cũng không giấu được vẻ đìu hiu. Cũng vào năm Khai Nguyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-trung/262444/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.