Nhiếp Minh Dung nhìn vẻ mặt trẻ con của Chưởng Châu, không nhịn được cảm thấy đau lòng và thương tiếc, ôm cô vào ngực, rơi nước mắt thở dài: “Em cái đứa ngốc này, sao lại ngu ngốc như thế, ngu ngốc như thế hả?”
Sao em không biết tranh thủ một chút....
Sao em cứ làm người ta đau lòng như vậy....
Người chịu khổ là em, cuối cùng lại để người khác nhặt được tiện nghi, trên đời này sao cứ có con nhóc ngu ngốc như em cơ chứ?
Nhiếp Chưởng Châu nằm trong lòng chị cả, âm thanh mang theo giọng mũi: “Chị cả, em chỉ hy vọng Nhiếp gia tốt hơn, nhà chúng ta tốt hơn, mẹ sẽ nhanh khỏi bệnh, Lãng Lãng cũng trưởng thành, cả nhà chúng ta đoàn viên, bình an trôi qua.... ba không còn nữa, em muốn bốn chị em chúng ta và cả mẹ toàn tâm toàn ý dựng lại Nhiếp gia.... chị cả, em không ủy khuất, thật đấy, có thể làm chút chuyện cho gia đình em rất vui, chị hai gả đến Phó gia, đó mới là vất vả, nhà chúng ta đã như vậy, chỉ sợ chị hai sẽ bị người ta khinh thường, em muốn mang chút của hồi môn ba mẹ tích góp cho em đưa cho chị hai mang đến Phó gia....”
“Chưởng Châu....”
Nhiếp Minh Dung duỗi tay kéo em gái ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Chưởng Châu, những chuyện này không cần em lo, của hồi môn của em là ba mẹ chuẩn bị nhiều năm cho em, là tấm lòng ba mẹ cho em, Yên Dung còn có chị, dù sao cả đời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-canh-dai-hon-pho-tien-sinh-yeu-chieu-tan-xuong/2531278/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.