Trong mắt hiện lên sát khí, Mạc Lương Ngôn âm ngoan nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi cho rằng ai cũng có thể giả mạo Hiểu Hiểu?”
Đóa Đóa không bị thần sắc hắn dọa, tiếp tục bình tĩnh, “Vậy ngươi đóng kịch cũng thật giống nhỉ”.
“Thật ra ngươi đóng cũng rất giống, ngay cả người nhà Vân gia cũng bị lừa.”
Mạc Lương Ngôn hừ một tiếng, “Nhưng ngươi không biết, Hiểu Hiểu nàng ấy chưa bao giờ gọi ta là biểu ca”.
“. . . . . .” Ô ô, thất sách . . . . . .
Xưng hô thân mật của hai người, người ngoài bọn họ vĩnh viễn không bao giờ biết.
“Vậy ngươi cướp ta đến làm gì? Vân Tri Hiểu không phải do ta giết.”
“Câm miệng!”
Vẻ mặt Mạc Lương Ngôn càng lúc càng tàn bạo, như là bị ác quỷ nhập thân vậy, “Hiểu Hiểu nàng ấy chưa chết! Chỉ cần đuổi ngươi đi, Hiểu Hiểu có thể trở về!”
“. . . . . .” Đóa Đóa hóa đá.
“Ngươi có biết là ta bị xuyên tới. . . . . . Ý ta là ngươi có thể đưa người ta xuyên về sao?”
Hừ một tiếng, Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng nữa, mang theo nàng xuống dưới.
Lúc này Đóa Đóa mới thấy rõ bọn họ đã rời khỏi kinh thành, người đợi là tên cưỡi ngựa mặc đồ đen.
“Ngươi muốn mang ta về Tây Nguyệt quốc?”
Thấy Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng, Đóa Đóa thanh minh, “Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không muốn ngươi ôm ta suốt dọc đường”.
Mạc Lương Ngôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u như Diêm Vương, “Ngươi nghĩ ta có hứng thú với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461322/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.