Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, Mạc Lương Ngôn âm trầm nói, “Ngươi không biết có một thứ gọi là điểm huyệt hả?”
“Biết a.” Đóa Đóa rất là nhu thuận gật đầu, cười tủm tỉm, “Tiểu Cửu, ra đây ra đây, nếu hắn điểm huyệt ta, ngươi cứ mổ ta một chút, tùy tiện bị thương cũng không sao”.
Cửu Vương gia lập tức bay ra từ trong tay áo nàng, giống như vô cùng hưng phấn mà vỗ cánh.
“. . . . . .” Mặt Đóa Đóa liền suy sụp xuống, “Tiểu Cửu, hình như ngươi rất cao hứng thì phải. . . . . .”
“Đương nhiên,” Cửu Vương gia mừng rỡ chỉ kém mức nhảy cẫng lên, “Ta chờ ngày này đã lâu rồi!”
“. . . . . .” Ô ô, rất đả kích người mà. . . . . .
Thấy một màn này, mặt Mạc Lương Ngôn phủ đầy hàn sương, hung ác nhìn chằm chằm Đóa Đóa một lúc rồi lại nhìn con chim hồng hồng bay qua bay lại linh hoạt kia.
Thuộc hạ của hắn đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không có cách nào bắt được nó.
“Người đâu,” Thanh âm lạnh buốt làm không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy độ, “Làm theo lời nàng ta!”
Hì hì, thành công!
Đóa Đóa rất thích thú, quả nhiên như nàng sở liệu a, Mạc Lương Ngôn sẽ không làm tổn thương nàng, hoặc nói đúng hơn là sẽ không làm tổn thương thân thể của Vân Tri Hiểu.
Có điều không biết đến bao giờ Hoàng Phủ Dật mới tìm thấy nàng a. . . . . . Aizz.
Ghế dựa rất nhanh được làm xong, có điều bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461321/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.