Mạc Lương Ngôn đã nhìn ra tính tình Cửu Vương gia, cho nên đang suy nghĩ để thử xem hắn có võ công hay không!
Hiện cũng không biện pháp nhắc nhở Cửu Vương gia , Đóa Đóa âm thầm lo lắng.
Có điều Cửu Vương gia dù sao cũng đã sống một ngàn tuổi, mặc dù tính tình nóng nảy, lại có chút tự đại, nhưng không dễ lừa như vậy.
Nghe câu này, hắn ở trên không mạnh mẽ vỗ cánh, như là rất giận nói, “Ta có lông vũ!”
“Cái này ta thật sự không có.”
Mạc Lương Ngôn cười nhạt, nhìn không ra cảm xúc thật, không biết hắn có tin Cửu Vương gia không biết võ công hay không.
Đóa Đóa lên tiếng, “Biểu ca, huynh biết võ. . . . . . Sao huynh lại đến đây?”
“Biết một chút công phu,” Mạc Lương Ngôn giương mắt nhìn nàng, “Hiểu Hiểu, ta lo cho muội, sợ nam nhân kia sẽ trừng phạt muội.”
Ách. . . . . .
Ngẫm lại không lâu nữa sẽ bị “trừng phạt” , Đóa Đóa lại bắt đầu khẩn trương.
Nàng thấp đầu, ăn ngay nói thật, “Giờ đang bận quá . . . . . .” Ô ô.
Mạc Lương Ngôn cũng không hoài nghi, nhìn nàng, ôn nhu lên tiếng, “Đóa Đóa, ta nghĩ kĩ rồi, cũng đã hạ quyết tâm.”
Đóa Đóa rơi mồ hôi lạnh, cảm giác không ổn a. . . . . .
“Biểu ca hạ quyết tâm gì?”
Mạc Lương Ngôn cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, “Theo ta đi đi.”
“. . . . . . Đi?” Đóa Đóa khóe miệng run rẩy hỏi, trong lòng cầu nguyên mình đã hiểu sai.
“Phải, đi, theo ta về Tây Nguyệt quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461349/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.