"Không có bí mật gì cả," Nhan Đóa Đóa nghiêm trang nói, "Tục ngữ có nói quân tử thẳng thắn. . . . . ."
Khụ, dùng nhầm tục ngữ . . . . . ."Tóm lại chính là ý đó."
Nhận được mắt thần nhỏ uy hiếp của Phá điểu, Đóa Đóa thực bất đắc dĩ mà cự tuyệt hắn, "Xin thứ lỗi, ta không có hứng thú với ngươi."
"Ừm, " Phá điểu gật đầu lia lịa, dùng cánh vỗ vỗ nàng, "Cũng không tệ lắm."
"Khụ, vậy bạn học Thần điểu à, chúng ta có thể quay về được không?"
Vỗ cánh, Phá điểu đậu trên vai nàng, "Quay về tiểu lầu các của ngươi đi!"
". . . . . . Được."
Phá điểu được Đóa Đóa mang đi theo còn cảm khái ở trên vai nàng, "Có một vật để cưỡi cảm giác đúng là khác hẳn a."
". . . . . ." Nổi giận. . . . . .
Trong lòng Đóa Đóa thầm chiên xào hầm luộc con Phá điểu này một phen, hạ giọng hỏi nó, "Sao ngươi lại biết. . . . . . ưm. . . . . ."
Câu tiếp theo còn chưa nói được thì miệng Đóa Đóa đã bị một cái cánh bịt chặt.
Phá điểu tức giận liếc nhìn nàng một cái.
Bên kia còn có một Hoàng Phủ Hạo biết võ công đấy, chỉ cách một cự ly như vậy, nói cái gì cũng có thể bị hắn nghe được cả.
Không nghe thấy được phần then chốt, Hoàng Phủ Hạo thật tiếc nuối, chuyện gì mà thần bí như vậy?
Hoàng Phủ Hạo cũng không chào đệ đệ một tiếng, dứt khoát quay người bỏ đi, chuẩn bị sai người đi tra tường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461645/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.