Tần Nhạc chống tay, chậm rãi ngồi dậy. Cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy, nhưng miệng lại nói: "Anh nói dối."
"Lần này là thật." Sở Nguyên đáp, giọng dịu dàng, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Cánh tay rắn chắc của anh siết lấy eo cô. Sự ấm áp từ cơ thể anh truyền sang khiến sự căng thẳng trong Tần Nhạc cuối cùng cũng dịu đi. Nhưng sau đó, nỗi sợ lại ùa về.
"Có sợ không?" Sở Nguyên hỏi nhỏ.
Tần Nhạc nắm chặt áo anh, nghe câu hỏi, cô không kìm được nữa, òa khóc nức nở: "Tôi sợ chết đi được... tôi cứ nghĩ hôm nay mình không sống nổi nữa..."
Sở Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Đừng sợ, em an toàn rồi."
Tần Nhạc càng dựa sát vào lòng anh hơn, như muốn hấp thụ sự ấm áp từ anh.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc dần biến thành tiếng nấc nghẹn. Sở Nguyên mới hỏi: "Tôi ôm có dễ chịu không?"
Tần Nhạc lẩm bẩm: "Cũng tạm."
"Vậy có muốn cân nhắc lại tôi không? Sau này tôi có thể ôm em bất cứ lúc nào."
Tần Nhạc lau nước mắt lên vai anh, hoàn toàn bị lời nói của anh kéo mất sự tập trung: "Anh đang lợi dụng lúc tôi yếu đuối."
"Không, tôi gọi đó là lấy công chuộc tình."
Thái độ đắc ý của anh khiến Tần Nhạc gần như quên cả nỗi sợ. Cô nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: "Giờ đầu óc tôi không nghĩ được gì. Anh đợi tôi khóc xong rồi hẵng nói."
Sở Nguyên bật cười, áp đầu cô lên vai mình: "Được, khóc tiếp đi."
Đội cứu hộ của Quân đoàn số một nhanh chóng đến nơi. Hai người trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quay-hay-lam-lan-sau-dung-quay-nua/2773419/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.