🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Còn vài ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập Liên bang, Thủ đô Tinh đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Gần đây trên Tinh Võng toàn là tin tức về lễ kỷ niệm, các quan chức từ các hành tinh lần lượt trở thành chủ đề nóng, năm nay, người được quan tâm nhất là quan chức của Song Hồ Tinh. Chỉ có hai bài liên quan đến giới giải trí là quảng bá cho bộ phim lễ kỷ niệm.

Tổng đạo diễn của bộ phim lễ kỷ niệm năm nay họ Hoàng, rất giỏi quay phim lịch sử, nhưng sau khi công chiếu doanh thu của bộ phim này lại không mấy khả quan.

Vốn dĩ Tần Nhạc định rủ Kiều Dư Vi đi xem, nhưng bị từ chối thẳng thừng và khuyên cô cũng không nên đi.

"Thậm chí tôi không có quyền đi xem phim à?" Tần Nhạc ở nhà Kiều Dư Vi hai ngày, tinh thần phấn chấn, chỉ là thấy khá chán.

"Hiện giờ tất cả phóng viên trong Liên bang đều tụ tập ở Thủ đô Tinh, chỉ cần cậu xuất hiện ở rạp chiếu phim thì sẽ bị chụp lại ngay. Tin tôi đi, không đạo diễn nào muốn cậu và bộ phim của họ cùng lên hot search đâu."

"Tại sao?"

Kiều Dư Vi bất lực: "Mọi người đều nói năm nay mảng điện ảnh bị cái bóng của cậu bao trùm, rất khó khởi sắc. Hầu như các tác phẩm lớn đều dời lịch sang năm sau, chỉ có phim của đạo diễn Hoàng là không thể dời được."

Chắc chắn phim lễ kỷ niệm phải công chiếu trước lễ kỷ niệm, doanh thu của bộ phim này không đạt kỳ vọng, khiến ông ấy khó chịu. Lại có cái cớ là Tần Nhạc nên có vài tin đồn xuất hiện.

Những lời đồn này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ của giới đạo diễn, với tính cách của Tần Nhạc chắc chắn cô sẽ không quan tâm. Cô cũng không để ý, dù sao bị người khác dè chừng vẫn tốt hơn là không được để mắt tới.

Tần Nhạc khó nói nên lời.

Kiều Dư Vi thấy biểu cảm của cô, an ủi một cách không mấy chân thành: "Họ chỉ phàn nàn vài câu sau lưng thôi. Đạo diễn Hoàng cũng chịu đựng khá tốt, còn nói may mà hai người không trùng lịch công chiếu."

Nói về thảm, vẫn là mười mấy đạo diễn có phim công chiếu trong hai tháng qua. Tổng doanh thu của họ cộng lại còn không bằng doanh thu ngày đầu của [Cầu Tiên], thảm bại vô cùng.

Kiều Dư Vi thay quần áo, trang điểm xong, xách túi bước ra, nói với Tần Nhạc: "Đi thôi, đưa cậu về nhà trước, sau đó tôi phải đến công ty."

"Tôi không định về nhà."

Kiều Dư Vi bĩu môi: "Sáng nay Sở Nguyên nhà cậu không liên lạc được với cậu nên tìm đến tôi. Nhờ tôi đưa cậu về nhà an toàn, nếu không anh ấy sẽ đích thân đến đón."

"Cậu không từ chối giúp tôi à?"

Kiều Dư Vi im lặng một lúc, thành thật: "Không dám. Thật lòng mà nói, tôi thấy anh ấy hơi đáng sợ."

Rõ ràng đối phương luôn lịch sự, giọng nói cũng không cao, nhưng bằng một trực giác nào đó, Kiều Dư Vi vẫn đồng ý một cách khôn ngoan.

"Cậu đi làm gì!" Tần Nhạc đau lòng.

"Kiếm tiền cho cậu." Cô kéo Tần Nhạc khỏi ghế sofa. "Cậu đừng băn khoăn về kịch bản ở nhà tôi nữa. Cậu nói cậu đã tra cứu nhiều ngày qua mà có ích gì đâu. Cậu cứ hỏi thẳng mấy thứ chuyên môn này với chồng cậu đi, đảm bảo anh ấy biết hết."

Tần Nhạc là một người cuồng chi tiết. Sau khi viết xong tuyến tình cảm trong kịch bản, cô bắt đầu tập trung vào các chi tiết nhỏ. Vì nam chính là quân nhân, nên ngay cả loại vũ khí mà anh ta sử dụng trong nhiệm vụ cũng phải được viết rõ ràng. Tuy nhiên, dù tra cứu trên mạng có rất nhiều loại vũ khí, cô lại không biết phải chọn loại nào cho nhân vật chính.

Tần Nhạc liếc mắt nhìn Kiều Dư Vi: "Cậu biết lấy thông tin từ miệng anh ấy khó thế nào không?"

Cô thà đi tìm ông ngoại, nhờ ông giới thiệu một người để giúp đỡ còn hơn.

"Chuyện này đơn giản mà, dùng mỹ nhân kế không được à?"

Tần Nhạc lúng túng: "Thông thường... người bị quyến rũ là tôi."

Kiều Dư Vi tỏ vẻ khó chịu, đẩy cô ra khỏi cửa.

............

Vào ngày lễ kỷ niệm thành lập Liên bang, Tần Nhạc với tư cách là thân nhân của quân nhân đã ngồi trên khán đài quan sát buổi lễ, vị trí cách không xa khán đài chính, tầm nhìn rất tuyệt vời.

Lễ kỷ niệm kéo dài ba tiếng, trọng tâm là lễ duyệt binh của các quân đoàn. Trong đội hình duyệt binh của Quân đoàn số một, cô đã thấy Sở Nguyên.

Nghe bên cạnh có người thì thầm hỏi về vị tướng trẻ tuổi đứng đầu Quân đoàn số một là ai, Tần Nhạc không kìm được mà liếc nhìn anh thêm vài lần. Trong những dịp trang trọng trông Sở Nguyên rất giống ông ngoại, nghiêm nghị và lạnh lùng.

Nếu không gặp anh ở Tinh Cảng năm đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ tiếp cận một người như vậy. Không có trải nghiệm chạy trốn lần đó, cô cũng sẽ không dao động.

Cuộc hôn nhân của họ được tạo thành từ vô số sự trùng hợp vừa đủ. Thiếu đi bất kỳ phần nào thì họ cũng không thể có một kết cục viên mãn.

Khi viết kịch bản, cô đã nhớ lại những trải nghiệm của họ, xóa đi rồi viết lại đoạn lịch sử đen tối về lần chạy trốn đó. Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy vẫn nên thêm vào để làm kỷ niệm.

Sau lễ kỷ niệm, quân đội còn có buổi lễ trao huân chương. Lần này, Tần Nhạc chính thức tham dự với tư cách là vợ của Sở Nguyên.

Khi họ đi qua khu vực phỏng vấn trước phòng hội nghị, trong khoảnh khắc nhận ra Tần Nhạc, mọi người đều ngừng lại, giây tiếp theo, tên cô liên tục được gọi lên.

"Tần Nhạc."

"Có phải là Tần Nhạc không?"

"Thật sự là Tần Nhạc, sao cô ấy lại ở đây?"

"Mọi người chú ý bối cảnh, nói nhỏ thôi."

"Tổng biên tập của chúng tôi muốn mời cô ấy phỏng vấn đặc biệt từ lâu rồi mà không mời được..."

Sau khi cô và Sở Nguyên bước vào phòng hội nghị, những lời bàn tán phía sau vẫn còn nghe thấy lờ mờ.

Sở Nguyên hơi nghiêng đầu, cười nhẹ: "Danh tiếng của phu nhân lớn quá khiến anh khá áp lực."

Tần Nhạc mỉm cười: "Vậy anh phải cố gắng thật nhiều nhé."

Lần này, những người nhận huân chương đều là các tướng lĩnh trẻ tuổi từ các quân đoàn, ngay cả Nguyên soái cũng tham dự. Sau khi phát biểu, ông ngồi dưới khán đài, bên cạnh là các sĩ quan cấp tướng của quân đội.

Toàn bộ buổi lễ trao huân chương trang nghiêm và long trọng. Ngoài giọng nói của người dẫn chương trình, chỉ còn tiếng vỗ tay. Ở trong bầu không khí như vậy, Tần Nhạc cũng bất giác ngồi thẳng lưng.

Sau một giờ, buổi lễ trao huân chương kết thúc viên mãn, mọi người bắt đầu rời đi, trong phòng hội nghị cuối cùng cũng có chút tiếng nói chuyện.

Sở Nguyên là người cuối cùng nhận huân chương, anh vẫn chưa quay lại, Tần Nhạc đang ngồi chờ. Cô liếc nhìn về phía Hàn Nguyên soái, phát hiện ông đang vẫy tay gọi mình.

Tần Nhạc chạy tới, đứng bên cạnh Hàn Nguyên soái dưới ánh mắt chăm chú của một nhóm tướng quân.

Hàn Nguyên soái giới thiệu với mấy vị tướng bên cạnh: "Cháu dâu của tôi, Tần Nhạc."

"Chào các vị tướng quân." Tần Nhạc ngoan ngoãn chào hỏi, cô ít khi gặp phải kiểu tình huống gặp mặt các bậc trưởng bối thế này nên cô có hơi ngượng ngùng.

"Chào Tiểu Tần." Mấy vị tướng quân lịch sự đáp lại.

Sau đó, một vị trung tướng nghi ngờ lên tiếng: "Tên của Tiểu Tần nghe quen quen nhỉ?"

"Sao lại không quen được, không phải mới đây, cháu gái nhà ông còn đòi thi vào Học viện Điện ảnh vì muốn theo bước Tần Nhạc à." Một vị thượng tướng bên cạnh cười đùa.

"Trí nhớ của các ông tốt thật đấy, đạo diễn của bộ phim tiên hiệp nổi tiếng gần đây chính là Tiểu Tần phải không? Tôi cũng đã xem rồi, rất xuất sắc." Một vị trung tướng khác xen vào.

"Đúng vậy, là cháu." Tần Nhạc thẳng thắn thừa nhận.

"Mấy ngày trước, Bộ Tuyên truyền còn nộp đơn xin phép, mong muốn mời Tiểu Tần làm một bộ phim."

Được một nhóm tướng quân thay nhau khen ngợi, Tần Nhạc cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vinh dự. Nhưng cô hiểu rõ trong lòng, phần lớn những lời khen này là nể mặt Hàn Nguyên soái.

"Cảm ơn các vị tướng quân, nhưng cháu thực sự không giỏi làm phim về đề tài quân sự, sợ không thể làm tốt." Cô liếc nhìn ông ngoại, thấy ông không để lộ ý kiến, không tán thành cũng không phản đối, có vẻ như cô có thể tự quyết định chuyện này.

Vị trung tướng muốn cô làm phim xua tay: "Không phải yêu cầu cô làm phim chính luận, chủ yếu là muốn giới thiệu sự hấp dẫn của quân nhân thời nay tới công chúng Liên bang, chúng ta cũng phải theo kịp xu hướng, người trẻ các cô chắc giỏi việc này hơn?"

Tần Nhạc do dự: "Cái này thì..."

Cô thật sự làm rất tốt phần này, trong tay cô còn có sẵn kịch bản nữa.

"Cháu có thể thử viết kịch bản trước, sau đó gửi quân đội thẩm định không ạ?" Cô không từ chối thẳng thừng, với danh tiếng và vị thế hiện tại, khiêm tốn quá cũng không cần thiết.

"Quyết định vậy đi, Tiểu Tần cho tôi số liên lạc, để hôm nào chúng ta bàn riêng." Vị trung tướng trực tiếp quyết định, Tần Nhạc trao đổi thông tin với một loạt các tướng quân.

Khi Sở Nguyên tới, anh bị các tướng quân chưa rời đi trêu đùa vài câu, sau đó chào hỏi ông ngoại rồi mới có thể đưa cô rời khỏi.

Ra khỏi phòng hội nghị, Tần Nhạc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác dây thần kinh căng thẳng đã được thả lỏng, sự mệt mỏi tràn ngập.

Tần Nhạc gần như muốn tựa hẳn vào Sở Nguyên, cô đã không còn quan tâm tới những phóng viên bên ngoài chưa rời đi.

"Mệt rồi à?" Sở Nguyên vòng tay ôm eo cô.

"Vừa buồn ngủ vừa đói, tiếp theo còn hoạt động nào khác không?"

"Có một bữa tiệc tối, nhưng chúng ta có thể về nhà trước."

Tần Nhạc gật đầu, khi đi qua khu vực quay phim, tất cả các ống kính máy quay đều hướng về phía họ.

Sở Nguyên chỉ liếc mắt qua, rồi dẫn cô rời đi.

Cho đến khi cả hai đi xa, mới có người nhỏ giọng nói: "Người bên cạnh Tần Nhạc là Sở Nguyên phải không? Tôi còn xem video của anh ấy trên Mộc Vân Tinh, chúng ta có thể phát tin tức này không?"

Dù họ không phải là phóng viên giải trí, nhưng tin Tần Nhạc đã kết hôn thực sự quá sốc, hơn nữa đối tượng kết hôn lại có thân thế hiển hách như vậy thì mức độ gây chú ý rất cao. Một khi công khai, điều này sẽ gây bão trên toàn bộ Tinh Võng.

Ai mà không muốn tận dụng sự chú ý này chứ?

Sau khi về nhà, Tần Nhạc uống một chai dịch dinh dưỡng, tắm rửa xong rồi đi ngủ bù, mãi đến khi trời bên ngoài tối mịt, cô mới mơ màng tỉnh dậy.

Nằm trên giường một lúc, cô với tay lấy thiết bị bên cạnh, mở ra, lướt qua các chủ đề trên mạng, vẫn toàn là về lễ kỷ niệm ngày quốc khánh, nhưng không thấy tin tức gì về cô và Sở Nguyên.

Mặc bộ đồ ngủ vào, Tần Nhạc đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách không có ai, chỉ nghe thấy tiếng động từ bếp.

Cô thò đầu vào nhìn, thấy Sở Nguyên đang nấu ăn.

Anh đứng quay lưng về phía cửa bếp, vai rộng eo thon, mặc quần quân đội đen chỉn chu, áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi được xắn lên đến cánh tay.

Tần Nhạc ngắm nhìn một lúc, rồi nhẹ nhàng bước tới, vòng tay ôm lấy eo anh.

"Tỉnh rồi à? Tối nay ăn mì nhé?" Giọng Sở Nguyên trầm ổn, hoàn toàn không bị giật mình bởi hành động bất ngờ của cô.

"Ừm." Tần Nhạc ngáp một cái: "Chúng ta không đi dự tiệc tối à?"

"Không đi nữa, đã chào ông ngoại rồi."

Tần Nhạc cảm thấy rất tốt, cô vẫn còn buồn ngủ, chẳng muốn tham gia bữa tiệc chút nào.

"Vừa rồi em có lướt mạng." Giọng cô có phần nghi ngờ.

"Sao vậy?" Sở Nguyên hỏi một cách tự nhiên.

"Sao không thấy có tin tức gì về chúng ta?"

Sở Nguyên quay đầu lại: "Em muốn xuất hiện trên tin tức cùng anh à?"

Không có tin tức gì về họ là vì những nội dung liên quan đã bị xóa trước khi các phóng viên rời khỏi phòng hội nghị, anh nghĩ Tần Nhạc sẽ để tâm.

"Không phải là không được." Ngón tay Tần Nhạc vô thức gõ nhẹ vào nút áo sơ mi của anh: "Quân đội muốn mời em làm phim, kịch bản em viết cho anh vừa khéo hợp. Lần này không công khai cũng không sao, đợi phim chiếu rồi công khai cũng được."

Thấy Sở Nguyên im lặng một lúc lâu, Tần Nhạc nghiêng đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Sở Nguyên khẽ nhếch môi, cười nhẹ: "Bỗng dưng thấy hơi nôn nóng."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.