Cơn sóng gió do giải thưởng Điện ảnh Liên bang gây ra nhanh chóng lắng xuống. Những cư dân mạng từng tranh cãi kịch liệt từ các quan điểm khác nhau trước đó thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến diễn biến tiếp theo.
Tần Nhạc chỉ nghe nói rằng Hiệp hội Điện ảnh Liên bang đã thay đổi chủ tịch mới, dường như cũng tiến hành một cuộc điều tra nội bộ, thanh lọc không ít người.
Sau khi nhậm chức, vị chủ tịch mới còn liên lạc với Kiều Dư Vi, có vẻ muốn triển khai một số hợp tác, nhưng sau khi bị khéo léo từ chối thì cũng không có động thái gì thêm.
Những chuyện sau đó, cô thật sự không có thời gian để quan tâm. Sau khi Sở Nguyên trở về, cả hai người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới.
Dù đã có đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu việc tổ chức lễ cưới, nhưng với tư cách là nhân vật chính, cả hai vẫn phải tự mình quyết định nhiều việc, chẳng hạn như danh sách khách mời.
Tần Nhạc không cần lập danh sách toàn bộ khách mời, cô chỉ cần liệt kê những người mà bản thân muốn mời.
Thật ra việc lập danh sách cũng không khó, vòng quan hệ bạn bè của cô vốn không lớn, chỉ cần mở Tinh Não, sàng lọc danh bạ liên lạc là được.
Dù vậy, cô cũng mất hơn hai tiếng mới hoàn thành danh sách này.
Căn phòng ấm áp và yên tĩnh, cho đến khi mắt cay xè vì mỏi, Tần Nhạc mới nhận ra đã hơn mười một giờ. Cô đã liệt kê ba cột tên trong cuốn sổ tay đang mở.
Trong đó có bạn học, thầy cô, các diễn viên và đạo diễn cô quen biết trong công việc và bạn bè của cô.
Duy nhất không có người thân.
Cô cầm bút, ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng vẫn viết tên của Lan Uẩn vào cuối danh sách.
Đến một giờ sáng, cửa phòng mở ra, Sở Nguyên mang theo khí lạnh giá của gió tuyết trở về nhà.
Gần đây, nhiệt độ trong Thủ đô Tinh của Liên bang giảm mạnh, thời tiết rất lạnh, buổi tối còn có tuyết nhỏ rơi. Trước khi tan làm, anh nhận được thông báo về một cuộc họp đột xuất, mãi nửa tiếng trước mới kết thúc.
Anh đóng cửa, đi đến phòng khách tắm rửa rồi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ bước vào.
Trong bóng tối, Sở Nguyên vẫn có thể nhìn rõ hình dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.
Anh kéo chăn lên rồi nằm xuống, chẳng mấy chốc, người cuộn tròn kia dựa sát vào anh theo thói quen, cô vô cùng mềm mại và ấm áp.
Tần Nhạc mơ một giấc mơ, trong mơ cô dường như vẫn còn phải đi học. Trước khi ra ngoài, cô ngồi trước bàn ăn, dùng bữa sáng như thường lệ.
Ngồi đối diện bàn ăn là một người mà cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô biết đó là ba mình.
Họ yên lặng ngồi đối diện nhau, không nói một lời nào.
Ăn xong bữa sáng, Tần Nhạc bước ra khỏi cửa, nói với người đang đứng bên trong: "Ba, con đi đây."
Sau đó, cô tỉnh dậy.
Cô cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất ấm áp, nhưng khi tỉnh lại, cô chợt nhận ra ba mình đã qua đời nhiều năm rồi.
"Sao em lại tỉnh dậy thế?" Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên gương mặt cô, giọng nói bên tai khàn khàn vì mệt mỏi.
"Em mơ thấy một giấc mơ."
Sở Nguyên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Mơ thấy ác mộng à?"
"Em mơ thấy ba em." Tần Nhạc đặt tay lên ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh.
Sở Nguyên cúi xuống, hôn lên trán cô như thể đang an ủi.
"Sở Nguyên."
"Ừ?"
"Em muốn đến nhà họ Vưu một chuyến."
"Đợi trời sáng anh sẽ đi cùng em. Ngoan nào, ngủ thêm lát nữa đi."
Dưới sự vỗ về của anh, Tần Nhạc lại chìm vào giấc ngủ, lần này không mơ thấy gì nữa.
Khi Tần Nhạc tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng. Sở Nguyên vẫn còn ở đó.
Anh tựa lưng vào đầu giường, tay cầm cuốn sổ cô dùng để viết dàn ý, trang giấy đang mở ghi lại danh sách khách mời mà cô muốn mời.
Ánh mắt Sở Nguyên dừng lại ở cái tên cuối danh sách, Lan Uẩn – tên của mẹ Tần Nhạc.
"Sao anh chưa đến quân đội?" Tần Nhạc lười biếng hỏi.
"Không phải em bảo anh đi đến nhà họ Vưu cùng với em à?"
Tần Nhạc sững người một lúc, mơ hồ nhớ lại lời mình nói lúc nửa đêm, nhưng cũng cảm thấy như thể đó chỉ là một giấc mơ. Hóa ra lúc đó cô thật sự đã tỉnh dậy và nói chuyện với anh.
"Không đi sao?" Sở Nguyên lại hỏi.
"...Đi, nhưng cần phải xin phép trước, đúng không?"
"Có anh đi cùng thì không sao cả."
Tần Nhạc không biết gia đình họ Vưu đã chuyển đến đâu. Trước khi kịp hỏi Kiều Dư Vi, Sở Nguyên đã gửi địa chỉ cho cô.
Cô cầm địa chỉ và tra vé tàu vũ trụ. Có một chuyến lúc tám giờ tối, chỉ mất mười ba tiếng là đến nơi.
Sáng hôm sau, vào lúc chín giờ, con tàu vũ trụ hạ cánh.
Tần Nhạc không định ở lại hành tinh này lâu. Cô đi thẳng đến nhà họ Vưu cùng Sở Nguyên.
Trong mắt các gia tộc tại Thủ đô Tinh của Liên bang, gia đình họ Vưu đã suy tàn, nhưng ở một hành tinh xa xôi như thế này, họ vẫn được coi là một gia đình danh giá. Vì vậy, khi nhìn thấy biệt thự xa hoa của nhà họ Vưu, Tần Nhạc cũng không mấy ngạc nhiên.
Cô đứng bên ngoài cổng, bấm chuông. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, tự giới thiệu mình là quản gia mới của nhà họ Vưu.
Khi được dẫn vào nhà, Tần Nhạc không thấy cha con nhà họ Vưu đâu, chỉ thấy một cậu bé đang chạy khắp phòng. Mẹ cô, Lan Uẩn vừa đuổi theo vừa gọi với vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: "Chạy chậm thôi!"
Cậu bé nhìn thấy hai người lạ trong nhà thì lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn họ.
Cậu bé này có vẻ ngoài rất giống Vưu Chính Phong, Tần Nhạc không tìm thấy nhiều nét giống mẹ mình trên khuôn mặt cậu bé.
Ánh mắt cô nhanh chóng rời khỏi cậu bé. Dù xét theo huyết thống, cậu bé này là em trai cùng mẹ khác cha của cô, nhưng cô không có ý định nhận thêm một người em trai.
Lan Uẩn bước tới, nắm tay cậu bé, dẫn cậu bé đến trước mặt họ. "Nhạc Nhạc đến rồi. Vào đi, còn vị này là..."
Tất nhiên Lan Uẩn biết Sở Nguyên, nhưng vẫn chờ Tần Nhạc giới thiệu.
Khi bộ phim [Lệnh Truy Nã] trở nên nổi tiếng, nơi này cũng xuất hiện làn sóng tham gia quân đội. Mỗi lần đi tụ họp, bà ta đều nghe mọi người bàn tán về những tin đồn liên quan đến Tần Nhạc.
Là mẹ của Tần Nhạc, nhưng bà ta lại phải dựa vào tin tức để biết về con gái mình.
Từ khi biết Tần Nhạc kết hôn với một gia tộc như thế nào, Lan Uẩn không còn vội vàng muốn hàn gắn quan hệ với con gái nữa. Bà ta biết, sớm muộn gì con gái cũng sẽ quay lại tìm bà ta.
Càng là gia tộc hiển hách, họ càng chú trọng thể diện. Nếu muốn đứng vững trong một gia đình như vậy, chỉ dựa vào bản thân là không đủ.
Dù gia đình mẹ đẻ không mạnh, nhưng không thể không có, nếu không sẽ trở thành trò cười. Khi Lan Uẩn kết hôn với Vưu Chính Phong, do không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, bà ta từng chịu không biết bao nhiêu lời gièm pha, chế nhạo.
Huống hồ, quan hệ giữa Tần Nhạc và bà ta đã rạn nứt đến mức không qua lại. Nếu chuyện này lan ra, con gái bà ta chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán, là trò cười của giới đó.
Lan Uẩn tự nhận mình hiểu quy tắc của các gia tộc lớn và cho rằng lần này con gái đến đây là một sự thỏa hiệp.
Tần Nhạc lên tiếng: "Chồng con, Sở Nguyên."
Sở Nguyên hơi gật đầu chào Lan Uẩn, không nói gì thêm.
"Vào đây ngồi đi." Lan Uẩn bế cậu bé trong tay, dẫn cả hai đến ghế sofa trong phòng khách.
Khi họ ngồi xuống, Lan Uẩn ôm cậu bé vào lòng, vừa trêu đùa vừa nói: "Tiểu Hoài, đây là chị gái và anh rể con, mau chào đi."
Cậu bé nghe lời mẹ, quay đầu nhìn họ một cái rồi lớn giọng nói: "Chị ta không phải chị, Điềm Điềm mới là chị!"
Lan Uẩn kiên nhẫn giải thích: "Cô ấy cũng là chị con, là chị Nhạc Nhạc, con gái của mẹ. Trước đây mẹ đã nói với con rồi mà, chị Nhạc Nhạc cũng là người nhà của chúng ta."
"Chị ta không mang họ Vưu, chị ta không phải người nhà chúng ta." Nói xong, cậu bé giấu mặt vào vai Lan Uẩn, trông như đang rất tức giận.
Lan Uẩn thở dài, quay sang Tần Nhạc và Sở Nguyên giải thích: "Tối qua Tiểu Hoài ngủ không ngon nên hơi mệt, tính khí có phần nóng nảy. Để mẹ đưa thằng bé về phòng nghỉ ngơi."
Tần Nhạc không có ý kiến gì. Cô không để tâm đến lời nói của trẻ con, nhưng rõ ràng những lời này không phải tự thằng bé nghĩ ra, chắc hẳn là nghe ai đó nói.
Trong lúc chờ đợi, quản gia mang đồ ăn nhẹ và đồ uống lên, nhưng Tần Nhạc không động đến dù chỉ một ít.
Khoảng 20 phút sau, Lan Uẩn mới dỗ được con trai rồi quay xuống.
"Nhạc Nhạc, lần này con đến đây có chuyện gì không?" Lan Uẩn ngồi đối diện Tần Nhạc, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hỏi.
"Đám cưới của bọn con đã định vào tháng tư năm sau."
"Thật sao? Chúc mừng hai con!" Lan Uẩn lộ vẻ vui mừng, sau đó bắt đầu tự mình sắp xếp: "Mẹ sẽ về trước một tháng để ở bên con. Đúng lúc nhà mình còn một căn ở Thủ đô Tinh, trước đám cưới con nên ở nhà mẹ mới đúng."
Nhìn Lan Uẩn không giấu nổi sự phấn khích, nghe những lời bà ta nói về những tập tục mà cô dâu phải tuân theo, Tần Nhạc không hề có tí cảm xúc nào.
Thậm chí, cô cảm thấy nghẹt thở, chỉ muốn nói xong rồi rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
"Đám cưới đã được sắp xếp xong xuôi rồi." Tần Nhạc cắt ngang lời Lan Uẩn.
Lan Uẩn ồ lên một tiếng, có hơi thất vọng, thở dài: "Vậy được, mẹ sẽ về Thủ đô Tinh trước vài ngày để tham dự đám cưới của con."
"Không..." Tần Nhạc mới nói được một từ thì đột nhiên bị Sở Nguyên cắt ngang.
"Vợ à."
Tần Nhạc quay sang nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Sở Nguyên khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng lay: "Anh muốn nói chuyện riêng với mẹ em. Em ra ngoài đi dạo một lát được không?"
Tần Nhạc có hơi ngạc nhiên, anh và mẹ cô thì có chuyện gì để nói?
Thấy cô vẫn ngồi yên, anh dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, ra ngoài chờ anh nhé."
Tần Nhạc hơi chần chừ, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Lan Uẩn cũng bị hành động bất ngờ này của Sở Nguyên làm cho bối rối, trong lòng thầm đoán anh muốn nói gì với mình. Chẳng lẽ là hỏi về chuyện hồi nhỏ của Tần Nhạc?
Tiếng cửa đóng lại, ánh mắt Sở Nguyên từ bóng dáng Tần Nhạc thu về, lạnh nhạt nhìn sang Lan Uẩn.
"Bà Vưu."
Cách gọi này khiến Lan Uẩn khựng lại.
"Cậu muốn nói gì với tôi?" Lan Uẩn cố đè nén cảm giác bất an trong lòng, giữ thái độ bình tĩnh hỏi.
"Trước đám cưới, thiệp mời sẽ được gửi đến tay bà, nhưng tôi không muốn thấy bà xuất hiện trong lễ cưới."
Lan Uẩn như bị xúc phạm, lập tức đứng bật dậy: "Ý cậu là gì? Đám cưới của con gái tôi, cậu lại không cho tôi tham dự?"
Sở Nguyên không tranh cãi với bà ta, chỉ lạnh lùng nói: "Nghề nghiệp của tôi đặc biệt, nên trước khi kết hôn, thông tin của cô ấy, bao gồm cả cha mẹ và gia đình sau này của bà, đều đã được điều tra."
Thực ra, không phải là khi kết hôn, mà là ngay từ ngày họ gặp lại.
Từ trước đến nay, Sở Nguyên không có quá nhiều suy nghĩ về những việc Lan Uẩn đã làm với Tần Nhạc, nhưng giờ đây, bà ta đang ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Sắc mặt Lan Uẩn thay đổi: "Tôi thừa nhận giữa tôi và Nhạc Nhạc có chút hiểu lầm, nhưng quan hệ huyết thống là không thể thay đổi. Tôi vẫn là mẹ của nó."
Sở Nguyên không chút lay động: "Nếu bà coi trọng quan hệ huyết thống đến thế, tôi cho bà hai lựa chọn: từ bỏ chồng con hiện tại để về với chúng tôi, hoặc từ bỏ Tần Nhạc và tiếp tục cuộc sống hiện tại."
"Tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai. Tần Nhạc là con gái tôi, vị trí của nó trong lòng tôi ngang bằng với chồng và con trai tôi."
Dĩ nhiên, bà ta không thể từ bỏ chồng con mình, nhưng cũng không muốn mất đi địa vị mà Tần Nhạc có thể mang lại.
Sở Nguyên lặng lẽ nhìn Lan Uẩn, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mối quan hệ giữa Tần Nhạc và mẹ cô lại trở nên tồi tệ đến mức này.
Từ mẹ mình, Tần Nhạc hầu như không nhận được chút tình yêu nào. Điều duy nhất cô cảm nhận được chỉ là sự giả dối.
Trong mắt Lan Uẩn, tất cả những gì thuộc về con gái đều là thứ bà ta có quyền hưởng thụ mà không cần phải áy náy.
"Bà Vưu, một người quá tham lam sẽ chỉ đánh mất tất cả những gì mình đang có. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Bà chỉ có một cơ hội để lựa chọn."
Lan Uẩn như nghẹt thở. Người đàn ông ngồi đối diện, giọng nói bình tĩnh và ung dung, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn bà ta lại như thể bà ta chỉ là cát bụi dưới chân, thậm chí không xứng để hít thở chung bầu không khí với anh.
Sự dịu dàng của anh, tất cả đều là giả tạo.
Bỗng nhiên bà ta nhận ra, người đàn ông này không chỉ có địa vị cao quý mà còn là cháu ngoại của một Nguyên soái. Anh từng công khai xử lý một Quan chấp chính của một hành tinh trên Tinh Võng. Anh sinh ra đã đứng ở đỉnh cao của Liên bang, hoàn toàn có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.
"Cậu không thể làm thế. Tôi là mẹ của Tần Nhạc!" Lan Uẩn lại nhấn mạnh một lần nữa, nhưng giọng nói của bà ta chỉ như đang cố gắng che giấu sự sợ hãi.
"Chính vì bà là mẹ cô ấy nên bà mới có cơ hội đứng trước mặt tôi lúc này, thay vì biến mất trong vũ trụ vào ngày bà rời Thủ đô Tinh."
"Cậu không dám làm thế với tôi." Lan Uẩn cố gắng tỏ ra kiên định.
Dường như Sở Nguyên đã mất hết kiên nhẫn. Anh đứng dậy, cúi xuống nhìn bà ta từ trên cao: "Vậy thì hãy bắt đầu cầu nguyện cho chồng bà ngay từ bây giờ."
Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa.
"Đợi đã, chờ chút!" Thấy anh sắp bước ra khỏi cửa, Lan Uẩn gần như hét lên. "Tôi đồng ý!"
Sở Nguyên dừng lại.
"Tôi đồng ý." Bà ta lặp lại, giọng run rẩy. "Tôi sẽ không xuất hiện trong đám cưới của hai người. Sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa."
"Nhớ lời bà nói. Tôi không muốn phải dành thời gian để xử lý cả gia đình bà vào ngày cưới của mình."
Lan Uẩn điên cuồng gật đầu như sợ anh không tin mình: "Cậu yên tâm, tôi biết mình phải làm gì."
Sở Nguyên không nói thêm lời nào, mở cửa bước ra.
Khi cánh cửa đóng lại, Lan Uẩn gần như ngã khuỵu xuống ghế sô pha.
Ngày biết thân phận của Sở Nguyên, bà ta từng mơ tưởng rằng gia đình họ Vưu có thể nhờ vào mối quan hệ này mà quay lại Thủ đô Tinh, thậm chí đạt được vị thế cao hơn.
Nhưng bây giờ, bà tankhông còn dám mơ tưởng gì nữa, hoàn toàn không dám.
Sở Nguyên bước ra ngoài, thấy Tần Nhạc đứng đợi ở cửa.
Anh tiến tới, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
"Em vẫn còn chuyện muốn nói với bà ấy." Tần Nhạc nhìn cánh cửa đã khép.
"Anh đã nói giúp em rồi."
Tần Nhạc mở to mắt, không thể tin: "Anh biết em muốn nói gì sao?"
"Chắc chắn không phải là muốn ôn lại tình mẫu tử."
"Vậy anh đã nói gì với bà ấy?" Tần Nhạc tò mò hỏi. Thật ra, cô đưa Sở Nguyên đến đây không phải để nhờ anh làm gì, mà chỉ muốn anh biết mẹ cô là người như thế nào.
"Anh chỉ nói một chút về gia đình bà ấy."
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó, bà ấy nhận ra rằng gia đình mình không thể thiếu bà dù chỉ một giây, nên quyết định sẽ không tham dự đám cưới của chúng ta."
Tần Nhạc nhìn anh đầy nghi ngờ: "Em thấy anh đang lấp li.ếm thì đúng hơn."
"Thật mà." Sở Nguyên mỉm cười. "Giờ muốn đi đâu? Có muốn tranh thủ đi du lịch luôn không?"
Hai người rời khỏi nhà họ Vưu. Khi Vưu Chính Phong nhận được tin và trở về nhà, ông ta chỉ thấy vợ mình với vẻ mặt tái nhợt, trông như vừa bị kinh hãi.
"Em sao vậy? Tần Nhạc đâu? Quản gia nói nó không đi một mình?"
"Vưu Chính Phong." Lan Uẩn nhìn chồng, bỗng nhiên gọi thẳng tên ông ta.
"Có chuyện gì?"
"Về sau đừng nhắc đến Tần Nhạc nữa, coi như em chưa từng có đứa con gái đó."
"Ý em là gì?" Du Chính Phong khó chịu hỏi, giọng nói đầy vẻ cáu kỉnh.
"Nếu chúng ta còn muốn giữ cuộc sống hiện tại, thì đừng bao giờ nhắc đến Tần Nhạc nữa, hiểu chưa?"
"Em bị nó đe dọa à?" Du Chính Phong nhíu mày hỏi.
Lan Uẩn lắc đầu: "Không phải nó."
Nếu không phải nó thì là...
Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Cậu ta... đã nói gì?"
Lan Uẩn khó khăn trả lời: "Cậu ta bảo em đừng làm phiền Tần Nhạc nữa, cũng đừng xuất hiện trong đám cưới của con bé."
Vưu Chính Phong sững sờ, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sofa như bị rút cạn sức lực.
Ông ta không ngây thơ nghĩ rằng lời nói đó chỉ đơn thuần là khuyên họ không làm phiền Tần Nhạc. Rõ ràng đó là một lời cảnh cáo, rằng họ phải biết thân biết phận.
Ông ta từng nghĩ khi sự nghiệp của mình khởi sắc, gia đình họ có thể quay lại Thủ đô Tinh vào một ngày nào đó.
Nhưng bây giờ, ông ta không dám nghĩ đến điều đó nữa.
Khi rời khỏi nhà họ Vưu, Tần Nhạc suy nghĩ về đề nghị của Sở Nguyên và cuối cùng quyết định đến Biên Tinh.
Ba cô được chôn cất ở Biên Tinh, tiện thể cũng có thể để Sở Nguyên "gặp mặt" cả hai người thân của cô, coi như một buổi ra mắt gia đình theo một cách khác.
Đã nhiều năm kể từ lần cuối cô đến Biên Tinh. Nơi này thay đổi rất nhiều, những con đường quen thuộc nay mọc lên nhiều tòa nhà mới, đông đúc và an toàn hơn.
Điều không tốt duy nhất có lẽ là thời tiết lạnh.
Nơi này lạnh hơn Thủ đô Tinh rất nhiều, khiến Tần Nhạc khó mà thích nghi ngay với cái lạnh khô cắt da cắt thịt.
Nhưng cô không quên mục đích chuyến đi này. Một buổi chiều ấm áp hiếm hoi, cô dẫn Sở Nguyên đến nghĩa trang.
Ba cô chọn cách mai táng đơn giản nhất, được chôn cất ở một nơi có ánh nắng và cây cối.
Trên bia mộ có gắn ảnh điện tử của ông ấy khi còn trẻ, bức ảnh sẽ mỉm cười mỗi khi trời nắng.
Tần Nhạc ít khi đến thăm ông ấy, mỗi lần đến đều chỉ lặng lẽ đứng một lúc rồi rời đi. Nhưng lần này khác, cô vẫn im lặng, còn Sở Nguyên thì dường như có rất nhiều điều muốn nói với ba cô.
Tần Nhạc không hiểu nổi làm sao một người có thể đứng trước một bia mộ mà nói chuyện cả tiếng đồng hồ.
Cô đi một vòng quanh nghĩa trang rồi quay lại, thấy Sở Nguyên đang ngồi cạnh bia mộ ăn hoa quả cùng ảnh của ba cô.
Nếu không phải vì mang đến ít đồ cúng, có khi anh còn ngồi ăn một bữa đàng hoàng cùng ảnh ba cô rồi mới đi.
Tuy Tần Nhạc cảm thấy tình huống này thật khó mà diễn tả nổi, nhưng Sở Nguyên lại nghĩ buổi gặp mặt này cực kỳ thuận lợi, thậm chí còn tự tin cho rằng ba cô rất thích anh.
Khi rời khỏi nghĩa trang, Tần Nhạc không còn cảm thấy buồn nữa. Cuối cùng cô đã có thể bình thản nói lời tạm biệt với ba mình.
Cô đã mất ba, mất cả mẹ, nhưng vẫn còn có người luôn ở bên cạnh cô.
Trên đường về, trời bỗng trở nên âm u. Tần Nhạc kiểm tra dự báo thời tiết, biết rằng sẽ có bão tuyết trong ngày, nên hai người không về nhà ngay mà ghé qua siêu thị mua sắm.
Khi thanh toán xong, cô phát hiện không thấy Sở Nguyên đâu.
Sau khi ghi địa chỉ giao hàng, cô bước ra khỏi siêu thị thì tuyết đã bắt đầu rơi, phủ lên mặt đất một lớp mỏng.
Từ xa, Sở Nguyên cầm một bó hoa tiến lại gần.
Đến khi anh bước lại gần hơn, Tần Nhạc mới nhận ra đó là một bó hoa Vãn Phong, giống hệt bó hoa anh tặng cô trong lễ Vãn Phong trước đây.
Sở Nguyên đưa bó hoa cho cô. Tần Nhạc nhận lấy rồi trêu: "Có cần em phối hợp diễn màn tỏ tình không?"
Sở Nguyên nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Tần Nhạc, em đồng ý lấy anh chứ?"
Tần Nhạc ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó mỉm cười: "Tất nhiên, em đồng ý."
Tuyết rơi càng lúc càng dày. Hai bóng người sánh bước bên nhau dần mờ đi, chỉ để lại những dấu chân nhẹ trên con đường trắng xóa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.