1. Lần đầu gặp
Cô bé rất lanh lợi, nhưng lúc chạy trốn lại không tập trung, gần đến miệng hẻm rồi mà vẫn ngoái đầu lại nhìn, kết quả là bị trẹo chân.
Sở Nguyên giải quyết xong một tên phiền phức bằng một cú đấm, sau đó mới chú ý đến Tần Nhạc đang ngồi xổm ở miệng hẻm.
Khi tiến lại gần, anh có thể thấy trong mắt Tần Nhạc đầy sự cảnh giác và do dự.
Cho đến khi anh đến trước mặt, Tần Nhạc ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh đã cứu em."
"Không có gì, em đi được không?"
Tần Nhạc lắc đầu, hai bím tóc nhỏ của cô đung đưa theo đó.
Sở Nguyên bỗng nghĩ rằng, con chó nhà anh có gu thẩm mỹ rất tốt, cô bé thật đáng yêu.
Cuối cùng, anh cõng Tần Nhạc về nhà, mặc dù lúc đầu cô bé không tình nguyện cho lắm.
Khi anh rời đi, Tần Nhạc lại cảm ơn anh một lần nữa, còn hỏi tên của anh, nhưng anh không trả lời.
Anh nghĩ, họ không cần thiết phải trao đổi tên với nhau.
Ngày hôm sau, anh dậy sớm hơn một tiếng, đứng ở con đường mà Tần Nhạc phải đi qua để đến trường. Cuối cùng, họ đến trường cùng nhau.
Sở Nguyên cảm thấy trong cơ thể mình như có hai hệ thống khác nhau: một hệ thống là bộ não, hoạt động độc lập, còn hệ thống kia là cơ thể, tự mình hành động. Hai bên không can thiệp lẫn nhau.
Những lần gặp gỡ "tình cờ" như vậy kéo dài suốt ba tháng.
Từ chỗ không có gì để nói, họ dần trở nên thân thiết, thậm chí có vô số chuyện để nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quay-hay-lam-lan-sau-dung-quay-nua/2773491/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.