Lần này thật sự phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Từ lần trước, sau khi bị xe đạp điện đâm vào, Thẩm Kiều vẫn cho rằng đó là chuyện nhỏ, ngay từ đầu đã không thèm quan tâm. Còn lần này Thẩm Du đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ phát hiện chân của cô đã sưng không còn dáng vẻ thường ngày, hơn nữa còn bị giày làm rách da rồi cùng dính vào một chỗ, cuối cùng đành phải dùng dao cắt giày ra thì mới có thể lấy chân ra ngoài. Bàn chân ngọc ngà, thon thả vốn có của cô, bây giờ đã máu thịt be bét.
Thẩm Kiều cắn ống tay áo của Thẩm Du, nước mắt chảy ra ào ào, tuy nhiên cô một mực không chịu khóc thành tiếng.
Thẩm Kiều phải ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi, sắp xếp phòng bệnh xong, đuổi Tần Niệm với ý đồ muốn ở lại chăm sóc cô đi, Thẩm Kiều cô đơn nằm trong phòng bệnh, mở to cặp mắt đã sưng lên, nhìn trần nhà chằm chằm.
"Cốc, cốc, cốc."
Thẩm Kiều chống cánh tay ngồi dậy, "Mời vào."
Hóa ra là Giản Dư Mặc tới. Cô còn tưởng rằng anh đã đi rồi.
Giản Dư Mặc đặt một bó hoa hồng trắng lên trên tủ đầu giường, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, ân cần hỏi: "Đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Không sao rồi."
Giản Dư Mặc thở dài: "Em vốn là vậy, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác."
Thẩm Kiều khẽ cười: "Cũng chia tay rồi, không tự mình gánh vác thì còn có thể làm thế nào nữa?"
Giản Dư Mặc mím môi, không khí lập tức trầm tĩnh đi rất nhiều.
Thẩm Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133908/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.