Thẩm Du bắt đầu lộc cộc gõ cửa, hướng về phía cánh cửa gọi,"Xong chưa, nếu không ra em sẽ xô cửa mà vào đó.”
Một lát sau, cửa toilet được mở ra từ bên trong thành một khe nhỏ, Thẩm Du khe khẽ đẩy ra, thấy Thẩm Kiều đang đứng trước bồn rửa tay, vòi nước bị mở ra, truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thẩm Du đi tới, nheo mắt lại hỏi,"Đây là. . . . . . đang làm gì đấy.”
Thẩm Kiều cầm bàn chải, quay người về phía vòi nước, cẩn thận rửa sạch khuyên tai vừa mới được vớt ra ngoài từ trong bồn cầu. Cô nói: "Khuyên tai bị rơi vào bồn cầu, phải vớt ra để đánh sạch."
"Vậy đây là cái gì?" Thanh âm của Thẩm Du chợt lạnh đi mấy phần.
Thẩm Kiều theo ánh mắt của anh, nhìn bàn chải nhỏ ở trong tay mình, thờ ơ nói: "Bàn chải đánh răng."
Thẩm Du chưa từ bỏ ý định, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Của ai?"
Thẩm Kiều nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát nói: "Hình như là của em. Nhưng mà cứ yên tâm đi, dùng xong sẽ trả cho em."
Thẩm Du: "..."
Thẩm Kiều cầm khuyên tai đã rửa sạch sẽ lên, tùy tiện rửa lại bàn chải đánh răng dưới vòi nước, rồi lại thả vào trong cốc đánh răng của Thẩm Du, sau đó thì xoay người đi ra khỏi toilet.
Thẩm Du không thể tưởng tượng nổi nhìn tất cả mọi thứ vừa phát sinh, anh đã tức đến mức hoàn toàn nói không ra lời, thậm chí quên cả việc muốn ngăn Thẩm Kiều lại để dạy dỗ cô. Thẩm Du đứng tại chỗ cố hồi phục tâm tình, cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133910/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.