"Giữa bọn họ xuất hiện khoảng cách, đó không phải là điều cậu muốn nhìn thấy nhất à?"
Thẩm Kiều có phần dở khóc dở cười, đặt dao nĩa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, nhắc nhở: "Mình hi vọng cậu có thể chú ý chọn lọc từ ngữ khi cậu nói chuyện."
"Mình nói sai à?" Trong nháy mắt lris cực kì nghiêm túc, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu chặt, "Mặc dù là hôm nay cậu đến đây để nói những lời này thay người khác, nhưng thật ra đó cũng là suy nghĩ chân thật của cậu?"
Vẻ mặt Thẩm Kiều lạnh đi rất nhiều, trầm giọng nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không?"
"Dĩ nhiên, " lris buông tay, "Nếu như bởi vì mình mà hai người bọn họ chia tay, có phải cậu nên cảm tạ mình hay không, Kiều?"
"Mình hi vọng cậu có thể hiểu rõ, mình và..."
Thẩm Kiều còn chưa nói hết câu ấy, lris đã kích động vẫy tay về phía sau lưng cô, sau đó liền đứng dậy nghênh đón, cười rồi ôm chầm lấy người vừa tới, "Cuối cùng thì anh đã tới, vừa rồi Kiều cũng đang nói về anh."
Dương Kiền không hề gợn sóng, cười cười hỏi: "Thật sao? Nói gì về tôi vậy?"
Sóng mắt lris lưu chuyển, hơi thở thơm như hoa lan: "Nói anh vạn người mê, không cách nào ngăn cản được sức quyến rũ."
Dương Kiền cười cười không lên tiếng, kéo cái ghế ra, ngồi giữa Thẩm Kiều và lris. Thẩm Kiều vẫn im lặng không nói lời nào, Dương Kiền mở khăn ăn ra, trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Vẫn chưa tỉnh rượu à?"
"Cám ơn đã quan tâm." Thẩm Kiều lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133920/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.