"Chào anh, chào anh, bộ phim anh quay rất cảm động, tôi đã coi đi coi lại ba lần rồi, nhưng mỗi lần xem đều vẫn sẽ khóc rất thảm."
Hoàng Nhạc Nhạc ngượng ngùng nói, trong mắt lập lòe ánh sáng sùng kính.
"Cám ơn."
Tịch Đồng Nguyệt nhếch mép lên,
"Vậy cô có hứng thú hay không tham gia vào —— quay phim, chụp ảnh quảng cáo cho công ty của cô?"
"Tôi?"
Cô thụ sủng nhược kinh*,
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái quá mà lo sợ
"Anh đang đùa sao, tôi. . . . . . Tôi không được đâu!"
"Tại sao không được?"
Anh buồn cười hỏi ngược lại.
"Người xinh đẹp nhiều như vậy, coi như đi theo vòng, chờ một năm cũng không tới lượt tôi."
Khóe mắt lơ đãng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, anh cố ý đến gần cô
"Tôi lại cảm thấy cô thật đáng yêu, đôi mắt nhỏ dài rất mê người !"
"Cảm, cảm ơn."
Anh khen ngợi làm cho cô hơi ửng đỏ mặt.
"Chút nữa có rảnh không? Nể mặt tôi, mời cô ăn bữa cơm trưa, uống trà chiều được không?"
Tịch Cô Nguyệt vừa mới thoát thân, đúng lúc nghe lời mời của Tịch Đồng Nguyệt, không nóng không lạnh nói:
"Anh ba, anh thật là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tán gái mà."
Anh đắc ý.
"Đó là chuyện còn cần phải nói ư."
"Theo đuổi con gái, đuổi tới tận chỗ làm việc của anh hai, anh không sợ bị anh hai đuổi ra ngoài à?"
Tịch Đồng Nguyệt xòe xòe tay, hỏi ngược lại:
"Tôi có làm chuyện pháp lí không tha, chuyện xấu người thần phẫn nộ sao?"
"Bây giờ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/queo-cua-dung-phai-quy-luu-manh/447487/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.