Anh không muốn ở trước mặt cậu ba, thập tứ cùng các nhân viên khác thừa nhận mình nhỏ mọn.
"CEO, mời buông tay!"
Cô lạnh lùng thốt lên, giọng điệu cứng nhắc không có một chút cảm xúc.
"Nói chuyện cứ nói, xin không cần phải động tay động chân với tôi."
Tịch Hoa Nguyệt buộc lòng phải buông tay ra.
Từ hôm đó tới nay đã hơn một tuần, cô đều hết sức né tránh anh, cho dù là gặp mặt rồi, cũng là dùng cái dạng thái độ lạnh nhạt mà xa cách này đối mặt anh, cô thật sự tính toán phủi sạch quan hệ với anh.
"Nhạc Nhạc, cậu ăn no chưa? Lúc quay lại, dọc đường về, tớ mua một ít sushi cậu thích ăn, cùng nhau ——"
Hạ Uy hơi sửng sốt.
"CEO!"
Hoàng Nhạc Nhạc nở nụ cười, đi về phía anh.
"Thật tốt quá! Tớ sắp đói dẹp bụng rồi đây."
Nụ cười của cô như kim châm nhói mắt Tịch Hoa Nguyệt, làm cho lòng anh rất không có cảm giác, đối với bất kì người nào cô đều dịu dàng, thân thiện dễ gần, đối với Hạ Uy cười đến vui vẻ như vậy, duy chỉ có đối với anh thì lạnh lùng, thản nhiên, khách khí, giống như giữa hai người chỉ còn lại quan hệ cấp trên cấp dưới.
"CEO, tôi . . . . . ."
Sắc mặt của CEO hình như hơi khó coi.
Hạ Uy vốn còn muốn nói nhiều điều, lại bị Hoàng Nhạc Nhạc đẩy tới cửa văn phòng bộ phận hành chính.
"Đi thôi, đi thôi."
"Hoàng Nhạc Nhạc."
Tịch Hoa Nguyệt đột nhiên gọi cô.
Cô dừng bước, xoay người, trước sau như một giọng điệu bình thản mà khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/queo-cua-dung-phai-quy-luu-manh/447486/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.