Hai chai glucose cùng với túi oxy đã phát huy tác dụng. Đến trưa sau khi ăn xong bát mì thịt bò yak mà Du Chân mua từ bên ngoài, sắc mặt của Địch Lam đã hồng hào trở lại.
Khi rút kim truyền, cô y tá dặn dò đi, dặn dò lại rằng không được chạy nhảy, nếu có bất kỳ cảm giác khó chịu nào thì phải lập tức nghỉ ngơi. Cao nguyên không giống như những nơi khác, Địch Lam vốn dĩ không phải người ở đây, phản ứng không quen với khí hậu và độ cao là chuyện bình thường nhưng nếu không xử lý cẩn thận có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Cô y tá nói rất nhiều, nghe vào tai có chút đau đầu, Địch Lam nghe được một câu, bỏ lỡ một câu.
Du Chân thì ngược lại, hắn nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa dùng điện thoại ghi chép lại trong ứng dụng ghi chú.
"Ừ, được rồi, tôi nhớ rồi..."
"Anh trai của cậu chu đáo thật đấy." Cuối cùng y tá mỉm cười với họ: "Tây Tạng rất đẹp, rất đáng để khám phá nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ an toàn, đừng để chuyến đi của mình bị lãng phí nhé!"
Không rõ là vì sự nhiệt tình của cô hay vì hai chữ "anh trai" kia làm cho Địch Lam thoáng ngượng ngùng, nhỏ giọng cảm ơn rồi cùng Du Chân xuất viện.
Chỉ dựa vào nhau một chút trong chốc lát, vậy mà một ý niệm kỳ lạ đã âm thầm nảy nở dưới ánh mặt trời.
Địch Lam bước chậm hai nhịp so với Du Chân, đến khi tỉnh táo lại cậu mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768739/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.