Đêm hôm trước vừa dốc hết ruột gan để trút bầu tâm sự, sáng hôm sau hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều cảm xúc liền ập đến với Địch Lam.
Theo kế hoạch là sáng hôm đó họ sẽ cùng nhau đi tham quan bảo tàng nhưng đến khi Du Chân gọi Địch Lam dậy, đối phương không còn vẻ dứt khoát, hào hứng như ngày hôm qua nữa, chỉ rúc trong chăn lười biếng, không chịu nhúc nhích.
Du Chân kéo chăn của Địch Lam xuống, để lộ ra gương mặt tái nhợt, như thể chẳng còn một giọt máu.
"Cậu sao thế? Hôm nay thấy không khỏe à?"
Địch Lam mở mắt, yếu ớt hé miệng ra, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tôi thấy khó chịu quá, ngực cứ tức tức, tai thì ong ong, cả đêm qua không ngủ được."
Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Địch Lam lên Tây Tạng, trước đó lại từng có dấu hiệu bị sốc độ cao, Du Chân lập tức nhíu mày, vươn tay ra đo thử nhiệt độ trên trán cậu.
Những lọn tóc lòa xòa trước trán được vén lên, những ngón tay lành lạnh áp vào làn da ấm nóng rồi dừng lại trong giây lát. Lúc này tâm trí của Du Chân đặt trọn vào tình trạng sức khỏe của Địch Lam, hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt né tránh không ngừng của đối phương.
Địch Lam dứt khoát nhắm mắt lại nhưng xúc cảm ở trán vẫn còn đó, cậu gần như có thể cảm nhận được từng đường vân tay của Du Chân đang in hằn trên da thịt mình. Sự tiếp xúc gần gũi ấy tạm thời lấn át đi cơn mệt mỏi toàn thân,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768738/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.