R, anh ổn chứ? Tôi đang đứng trên một ngọn núi. Tín hiệu ở đây rất kém nên tôi cũng không biết được là liệu tin nhắn này có gửi được không. Tôi tự nhủ rằng nếu không gửi được thì coi như thôi vậy. Dạo này nói chuyện về duyên phận nhiều quá, con người cũng trở nên mê tín hơn... Hôm nay có người nói với tôi rằng luôn có một vì sao sẽ tìm đến tôi. Lúc nghe thấy câu nói ấy, tâm trạng giống như khi đã ngụp lặn quá lâu, có đưa tay ra cũng chẳng thể nắm lấy thứ gì, không rõ là đã trôi qua bao lâu, rồi đúng vào lúc cạn kiệt dưỡng khí, lại có thể bằng một cách nào đó trồi lên trên mặt nước được, hít lấy hơi thở đầu tiên của bầu không khí tươi mới. Tôi diễn đạt hơi lộn xộn nhưng tôi nghĩ anh nhất định sẽ hiểu. Hầu hết những bi kịch trên thế giới này đều là do bất khả kháng nhưng đây không phải là hình phạt dành cho chúng ta. Hy vọng ngày hôm nay của anh sẽ luôn thật vui vẻ. -- Làn gió khô khốc dọc đường cuốn trôi đi mệt mỏi và u sầu, sự xóc nảy trên chiếc xe đôi khi lại có tác dụng xoa dịu đi những nỗi niềm nôn nóng. Trở lại con đường chính, tìm được cổng sau của chùa Sắc Kéo, Du Chân làm theo lời dặn của người chú dân bản địa, hắn đặt xe ở nơi dễ thấy, cẩn thận nhét chìa khóa vào góc trong cùng của yên xe rồi gọi điện báo lại cho chú ấy. Nhưng hắn không rời đi ngay. Du Chân xác nhận đi xác nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768742/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.