Suýt chút nữa thì cả khuôn mặt của Địch Lam đã đập vào chiếc bánh chanh nhiều lớp nhưng cậu đã nhanh trí dùng cánh tay để đỡ lại, tránh được việc tiếp xúc trực tiếp. Cậu không hề thấy giận, chỉ cảm thấy Du Chân như vậy thật là đáng yêu, cứ cười mãi không ngừng. Địch Lam cười càng lúc càng thoải mái, làm cho tai Du Chân ngày càng đỏ dần, cuối cùng cả khuôn mặt hắn bị bao phủ một lớp đỏ kỳ lạ dưới ánh nhìn trong sáng của Địch Lam. Cuối cùng chàng ca sĩ guitar quyến rũ trong buổi biểu diễn của ban nhạc, chàng trai đẹp trai tài năng ở trong bếp và quầy cà phê của "Holiday", vùi mặt vào trong hai cánh tay, không để ánh nhìn của Địch Lam nữa.
Sẽ không phải là hắn cũng có cảm tình với cậu chứ?
Cảm giác này gần như trở thành sự thật, nó đẹp đến nỗi khiến Địch Lam suýt nữa choáng váng.
"Đang nghĩ linh tinh gì thế?" Địch Lam cố gắng giữ bình tĩnh, ăn một miếng bánh chanh nhiều lớp không có đường, cố nhẫn nhịn vị chua, mặt không đổi sắc nói: "Tôi không có ý định yêu đương với đàn chị, càng không muốn bỏ mặc anh."
"Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi." Du Chân vẫn cúi đầu.
Địch Lam quyết định không tiếp tục nói về chuyện đó, cậu nhìn theo những sợi tóc mọc trên gáy Du Chân, không hiểu sao lại đưa tay chạm vào.
Mới cắt có hai ba ngày, tóc vừa nhuộm vừa tẩy, mang cảm giác khô cứng yếu ớt, khi vuốt qua đầu ngón tay, một cảm giác ngứa kỳ lạ k.ích thí.ch các đầu dây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768762/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.