"Tiểu Lam?"
"... Anh Phi?"
Nhìn rõ người trong cửa hàng, Địch Lam đứng ở đó, cậu không biết phải làm sao: "Anh sao lại ở đây?"
Cái bàn quầy bar cao chừng đến ngực của một người đàn ông trưởng thành, chiếc đèn bàn bằng đồng có ánh sáng ấm áp, cùng lúc chiếu sáng Lý Phi Mộc và một người phụ nữ cúi đầu gẩy đàn guitar.
Sau một lúc ngạc nhiên, Lý Phi Mộc dường như không hề để tâm đến sự lạnh nhạt của Địch Lam trong thời gian gần đây, với vẻ mặt bình thường, anh ta trả lời: "Mấy ngày trước Ương Kim có nói với anh cái đèn bàn trong cửa hàng bị hỏng, tình cờ ở nhà anh có một cái tương tự, lại không dùng đến. Hôm nay không có việc gì, tiện đường nên mang qua cho cô ấy, em đến chơi à?"
Địch Lam ngây người, cảm giác như Lý Phi Mộc nói những lời này với một sự thân quen khó tả. Chưa kịp để Địch Lam đáp lại lời của Lý Phi Mộc, Ương Kim đã bỏ cây đàn guitar xuống và lên tiếng chào hỏi trước: "Giáo viên Tiểu Lam, lâu lắm không gặp! Đừng đứng ngoài đó nữa, vào đây ngồi điều hòa đi!"
Địch Lam chỉ "Ừm" một tiếng, giống như một con rô-bốt nhận lệnh, cứng nhắc bước vào trong.
Cửa gỗ từ từ khép lại, âm thanh ồn ào từ tiếng ve kêu và những tiếng ồn khác ngoài phố cũng bị ngắt quãng. Cậu nghe thấy tiếng gió chuông, tiếng điều hòa kêu vù vù, cảm giác mát mẻ từ bốn phương tám hướng ùa tới.
"Cậu tới đây làm gì thế?" Ương Kim hỏi cậu, một tay chống cằm, cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768763/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.