Giọng của Du Chân trong điện thoại bỗng nhiên gần lại.
"Ký túc xá ở tòa nào vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Địch Lam là hỏi: "À? Anh mang đồ ăn đến cho tôi à?"
"Không hẳn vậy." Du Chân bên kia có tiếng bước chân rõ ràng: "Vừa ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm, anh nhớ là em từng nói vào ký túc xá từ cửa B thì nhanh hơn phải không? Nhưng mà ở đây là... ê, em ở đâu vậy?"
Nghe giọng Du Chân không giống như đang đùa, Địch Lam chỉ cần mất một chút thời gian là có thể hiểu ngay ra ý tứ trong lời nói của hắn.
"Anh đến trường tôi rồi à?" Địch Lam lập tức đá văng hai chiếc dép: "Thật á?"
Hơi thở của Địch Lam bỗng trở nên chậm và dài, Du Chân không trả lời ngay lập tức có phải hay không, hình như hắn đang suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Bây giờ anh thấy tòa ký túc xá rồi, có cây nhài, giờ chắc sắp đến giờ các bạn học lên lớp buổi tối rồi phải không? Rất nhiều sinh viên đi về một hướng... ô, bên kia là căng tin, đối diện có phòng giặt đồ..."
Địch Lam hoàn toàn tin tưởng, những chi tiết này chứng tỏ Du Chân hiện tại đang có mặt trong khuôn viên trường đại học X. Tim Địch Lam đập rất mạnh, nhịp đập làm tất cả mạch máu trong cơ thể sôi lên.
Bàn tay và bàn chân nóng ran, Địch Lam không kịp thay đồ, chỉ mặc chiếc áo phông và quần đùi bình thường, vội vàng lao ra khỏi cửa.
"Vậy anh đứng yên chờ tôi nhé, mười phút!" Cậu gần như hét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768765/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.