"Cứu mạng, chỉ cần một bát mì bò kho mà đã làm cậu ấy xuôi lòng à?" Giang Phóng suýt nữa thì phun coca ra ngoài, giọng nói ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi: "Du Chân, cậu đúng là nhặt được bảo bối rồi!"
Du Chân vô thức rung chân, mặt đầy vẻ đắc ý: "Ừm hừ."
Hôm nay là buổi gặp mặt của ban nhạc, dù có đang tập luyện hay biểu diễn, vài người bạn với nhau vẫn thích ít nhất mỗi tuần sẽ ăn một bữa cùng nhau. Họ chọn ăn xiên ở gần đó, với Ương Kim thì quả thật có thể dùng từ "say mê" để miêu tả tình yêu cô dành cho món xiên này.
Mặt trời như từ phía tây mọc lên, Giang Phóng lại tan làm sớm, quyết định lôi Du Chân ra ngoài để chiếm chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã gọi một chai coca lớn, uống một hơi cho đã. Anh ta vốn có ý định nghiên cứu thêm về cách Du Chân và người kia đối xử với nhau nhưng tiếc là hôm nay Địch Lam chuyển ký túc xá nên cậu không có ở đây.
Giang Phóng trượt mất cơ hội, tranh thủ lúc người khác chưa tới, anh ta bắt đầu tám chuyện với Du Chân: "Sau đó thì sao?"
"Về nhà ăn một bát mì." Du Chân nói, lại thêm vào trong thực đơn món não lợn đặc trưng: "Ngày hôm sau em ấy còn phải lên lớp, tôi chỉ đưa em ấy đến ga tàu điện ngầm."
Giang Phóng: "...Cậu đáng lẽ phải đưa Địch Lam về trường chứ, Porsche của cậu đâu rồi?"
Du Chân: "Đưa vào 4S bảo dưỡng rồi."
Giang Phóng mặt đầy vẻ "cơ hội tốt mà cậu lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768764/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.