Buổi tập kéo dài khoảng nửa tháng, nhiệt độ cao đến mức thiêu đốt cả khu vực miền Nam.
Cuộc sống dần trở nên đi vào quỹ đạo đến mức nhàm chán, Địch Lam buổi sáng làm gia sư, buổi chiều thì ở 'Holiday' hoặc về nhà nghỉ ngơi, buổi tối thỉnh thoảng cùng Du Chân đi dạo, cùng hắn đạp xe ra trung tâm thành phố, rồi đi dọc theo sông Nam, thong thả tản bộ.
Buổi tập của ban nhạc vẫn tiếp tục nhưng không phải lúc nào Địch Lam cũng đến xem.
Lý do thứ nhất là phòng tập đã hy sinh diện tích để có âm thanh tốt hơn, nếu quá đông người sẽ rất chật chội, cậu chẳng làm gì ở đó nên đôi lúc cảm thấy khá lạc lõng. Lý do thứ hai là lần trước, bạn bè hắn dường như có thói quen đùa cợt về mối quan hệ giữa cậu và Du Chân, Địch Lam mặc dù không ghét nhưng cũng không thích lắm, dù sao thì họ vẫn chưa chính thức ở bên nhau, nói ra quá rõ ràng sẽ tạo ra cảm giác ngượng ngùng.
Du Chân không tỏ ra gì về chuyện này, hắn nói nếu Địch Lam không vui thì cứ không đi.
Nhưng chưa được bao lâu, có một hôm Địch Lam mở phần mềm âm nhạc, đột nhiên phát hiện trang chủ của "Lục Phong" đã ngừng cập nhật hơn nửa năm nay, đột nhiên im lặng chia sẻ một bài hát mới.
Như pha lê. Một tiêu đề hoàn toàn khác biệt so với phong cách cũ, Địch Lam đeo tai nghe, nhấn phát bài hát, đồng thời cũng mở phần bình luận. Chưa kịp tải xong, giai điệu piano quen thuộc từ từ vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768768/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.