Giấc mơ ẩm ướt và ngột ngạt, như thể vẫn mắc kẹt trong cái nóng gay gắt hiếm có trong hàng chục năm qua, ánh sáng mặt trời chói chang khiến đôi mắt mờ đi, không khí như ngưng tụ. Địch Lam nhíu mày, vô thức trở mình, ngón tay chạm phải thứ gì đó rồi bỗng tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, màn đêm xanh thẫm tỏa ra, cậu thoáng bối rối, quay đầu lại, người ngồi bên cạnh đã bật đèn sáng lên một chút.
"Du Chân?" Địch Lam gọi tên hắn, giọng khàn khàn.
Du Chân đáp lại, từ đầu giường cầm một cốc nước đưa cho Địch Lam. Nước còn hơi ấm, Địch Lam không đỡ lấy, nâng nửa người dậy uống một ngụm. Cậu vô thức đặt chân lên chân Du Chân dưới chăn, thân thể tựa sát vào hắn, cho đến khi nước ấm vào dạ dày, giống như một phép màu giải tỏa sự bức bối trong giấc mơ.
Một lúc lâu sau, Địch Lam mới tỉnh táo lại: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Không hiểu sao không ngủ được." Du Chân nói xong, lười biếng trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Địch Lam, đồng thời mặt hắn chạm vào cơ thể trần của Địch Lam.
Cảm giác tóc chạm vào da rất kỳ lạ, Địch Lam cảm thấy ngứa, muốn né tránh nhưng bị Du Chân giữ chặt eo rồi hắn nhẹ nhàng cắn vào sườn Địch Lam. Cậu chống cự, hai người lập tức lại cuộn mình trên giường, đêm đã khuya, họ không dám cười lớn, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi lại hôn nhau, tay chân quấn lấy nhau, giống như muốn đền bù cho những âu yếm chưa kịp cảm nhận.
Cả ngày di chuyển mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768779/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.