Mà vị bằng hữu cây khế quen biết nàng không phải ngày một ngày hai kia, mới vừa rồi còn là một công tử tuấn tú dỗ ngon dỗ ngọt nàng, bây giờ lại chớp mi một cái, nhún vai tỏ vẻ thương nhưng không giúp được gì.
Ánh mắt lại trở về vẻ lười biếng suy ngẫm, trên trang sách hiện năm chữ to đùng, "ta cũng không biết".
Được thôi, Tang Kỳ im lặng, nhéo một cái thật mạnh vào lưng hắn, giọng nói trong trẻo bình tĩnh, nhắm mắt chém bừa: "Nếu thánh nhân không chết hết, án trộm cướp vẫn sẽ liên tục phát sinh.
Cho nên muốn tất cả nạn trộm cướp ngưng lại, thì phải giết hết mấy người phẩm đức cao ngạo thanh khiết kia trước đã...!Ta nghĩ, đại khái chính là ý như vậy."
Nàng cau mày, nhìn chằm chằm trang sách, chính mình cũng cảm thấy cách giải thích này cực kỳ không đứng đắn, ở đâu ra cái loại logic khỉ gió này chứ.
Yến Vân Chi còn chưa phản ứng gì thì đã có người không nhịn được cười khẽ.
Rồi sau đó, y vẫn như cũ dùng giọng nói thong dong, trầm ổn lạnh lùng, thản nhiên nói một câu: "Hửm, hoá ra muốn trừng trị trộm cướp còn phải dùng tới phương pháp tuyệt đường sống như vậy à..."
Cả phòng học đều cười vang, chỉ có y vẫn mang vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì.
Tang Kỳ ngồi yên, sắc mặt ửng đỏ, không xấu hổ cũng không giận dữ, nghe xong cũng cười.
Tiếng cười thanh thuý ngọt ngào của con gái như một làn âm thanh cao vút mà êm tai, xen lẫn trong nhóm đàn ông con trai thô kệch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-tu-giam-co-mot-nu-de-tu/2254939/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.