Nàng vừa mới lên ngựa, các đệ tử ở dưới không phản ứng, Hoắc Thành lại có sự căng thẳng trong mắt, chỉ từ một động tác có thể thấy rõ, nàng đối với môn này vô cùng tinh thông.
Nhưng Tang Kỳ mặc dù nghiêm túc cưỡi ngựa giương cung, động tác già dặn, nhưng từ trong con ngươi lười biếng lộ ra một vẻ hững hờ, tuỳ ý chạy một vòng, bắn bừa mấy mũi tên, mười mũi trúng bảy, xuyên bia chỉ có ba, kém hơn một chút so với Diêm Diễm.
Diêm Diễm thấy vậy, quả thực càng thêm thoả mãn, vui vẻ huýt một cái, lên tiếng cười nói: "Còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, hoá ra cũng chỉ có như thế."
Tang Kỳ bóp trán, nhẹ nhàng thả mình nhảy xuống ngựa, thầm nghĩ là ngài đã trút được giận chưa? Hết giận rồi thì tốt, sau này đừng có kiếm chuyện với ta nữa.
Không ngờ Diêm Diễm dường như còn chưa đã miệng, không nể nang gì nói tiếp: "Không phải nói nhà Đại Tư Mã không có con, đối với đứa con gái này cực kỳ yêu thương, còn truyền lại hết võ học gia truyền cho sao? Tang Kỳ, ngươi học như thế này thì làm sao xứng với uy danh của Tang gia đây?"
Câu này vẫn chịu được, nhưng người bên cạnh nói tiếp liền khó nghe hơn, "Ha ha, có lẽ chiến công này của Tang gia hết mấy phần là tin vịt rồi."
Lại có người bật cười, "Các ngươi cũng đừng khua môi múa mép sau lưng như vậy, cẩn thận Đại Tư Mã lại đến khóc lóc với bệ hạ, đuổi các ngươi ra khỏi Quốc Tử Giám bây giờ."
"Xằng bậy, các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-tu-giam-co-mot-nu-de-tu/2254951/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.