Hứa Hoa sờ sờ đám nhóc con trong giỏ, cong môi cười. Loại vật nhỏ lông xù đáng yêu này, Hà Lăng hẳn sẽ yêu thích.
Hôm qua lên núi nhặt củi, phát hiện một ổ thỏ hoang, không thấy con mẫu, không biết là đi kiếm ăn hay là chết rồi, chỉ lưu lại sáu con thỏ con mềm nhũn nằm trong ổ, Hứa Hoa liền mang ba con về, nghĩ muốn đưa cho Hà Lăng nuôi.
Mùa xuân là mùa sinh sản của động vật. Bình thường lúc đi bắt thú hoang Hứa Hoa sẽ không bắt hết, mà chừa lại cho chúng tiếp tục sinh sản, mới có thể kéo dài không dứt. Lần này vừa lúc gặp được, cũng muốn tặng cho bọn Hà Lăng vài thứ, xem như đám nhóc này xui xẻo đi.
Ai biết đi đến nhà bọn họ, lại thấy cửa đóng then cài, đã khóa ngoài, chẳng lẽ là đi lên trấn rồi?
Hứa Hoa có điểm buồn bực, làm sao lần nào cũng đều không khéo như vậy chứ, không phải có khách thì chính là không có nhà.
“A!”
Trong lúc y đang cảm thấy bất đắc dĩ, bỗng nghe được tiếng kêu sợ hãi, còn có tiếng vang của chậu nước rơi xuống đất. Hứa Hoa sửng sốt, đó là thanh âm của Hà Lăng!
Hứa Hoa để giỏ xuống đất, dùng sức đạp lên cánh cửa đã khóa chặt: “Hà Lăng! Hà Lăng ngươi sao rồi?”
“Ngươi thả ta ra!”
“Câm miệng!”
Ngoài âm thanh của Hà Lăng ra, bên trong còn có tiếng của nam nhân xa lạ. Hứa Hoa dán tai lên cửa lắng nghe, nhưng không nghe được cái gì khác. Trong lòng Hứa Hoa gấp muốn chết, nhìn quanh bốn phía, thấy cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-an-huong-da/2693021/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.