Trong quá trình quay về phía trên sương mù xám, Klein chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo trong cơ thể mình nhanh chóng tan đi, không còn cảm giác mỗi một con "Trùng Linh Hồn" đều muốn sinh ra ý thức mới nữa.
Chỉ chớp mắt sau, trước mặt anh đã xuất hiện chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ quen thuộc, thấy linh thể của tiểu thư "Chính Nghĩa" và Leonard dần trở nên rõ ràng trong làn sương mù xám mỏng, nhưng vẫn duy trì sự mơ hồ nhất định.
Đợi đến khi xương mù xám đang quấn quanh họ rơi xuống "mặt đất", Klein mới lên tiếng hỏi:
"Cảm giác bây giờ thế nào?"
Anh theo thói quen định dùng giọng điệu của Gehrman Sparrow, nhưng lại nhớ khi ở trong "Đại sảnh thành thực" kia, mình đã hoàn toàn để lộ ra tiếng lầm bầm trong nội tâm, suy nghĩ miên man, phân tích theo thói quen và những lời rèm pha Leonard, không còn cách nào duy trì được hình tượng cũ trước mặt tiểu thư "Chính Nghĩa" nữa.
'Đều là lỗi của Leonard, coi như nghe theo lời dặn của bác sĩ, lần này không những không đeo chiếc mặt nạ thật dày, mà ngay cả loại mặt nạ mỏng tang cũng tháo xuống luôn rồi.' Klein theo bản năng để suy nghĩ hiện ra trong đầu, rồi lại thẳng thừng cắt ngang, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh.
Anh còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi những suy nghĩ trong lòng sẽ lớn tiếng "nói" ra.
Cũng may đây không phải là cái nơi mà anh gọi là "Đại sảnh thành thực" kia, không còn điều "thần kỳ" mà năng lực bình thường không thể chống chọi nữa.
Rõ ràng, "Chính Nghĩa"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q5-tu-te-do/2983154/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.