Jasmine nghe vậy thì vô cùng kích động, nhưng vẫn có chút lo lắng:
"Việc này, cần phải trả bằng thứ gì?"
Theo cô thấy, lần thử nghiệm trước miễn phí, không cần trả cái gì không chứng tỏ rằng những ước nguyện sau cũng thế.
Klein chỉnh lại chiếc mũ dạ cao trên đỉnh đầu, mỉm cười nói:
"Penny mà cô bỏ vào chính là cái giá phải trả, chấp nhận những sự thay đổi sau khi ước nguyện được thực hiện cũng là cái giá phải trả."
Jasmine cái hiểu cái không gật đầu, không do dự, đưa tay vào túi áo, định lấy ra mấy đồng penny để thực hiện điều ước.
Nhưng trong túi áo cô trống không, ngoài một chiếc khăn tay thì không có gì cả.
Cô đã ở nhà quá lâu, một khoảng thời gian dài không tiếp xúc với tiền bạc rồi.
Mà trước đó, cô đi bộ từ nhà đến quảng trường thị chính, không ngồi xe ngựa công cộng.
"Tôi, tôi có thể về nhà trước một chuyến không?" Jasmine ảo não, ngại ngùng hỏi.
"Đương nhiên, đây là tự do của cô, nhưng tôi khó đảm bảo cỗ "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" này sẽ đứng đây đợi cô mãi." Klein dùng giọng điệu của Ma thuật sư cười nói: "Đôi khi nó rất tùy hứng."
Jasmine "ừm" hai tiếng, nói câu cảm ơn sau đó xoay người chạy về phía ngược lại với quảng trường thị chính.
Cô càng chạy càng thấy cả người thoải mái, tìm về trạng thái khỏe mạnh trước khi bị bỏng, trở về cô gái trẻ trung mới mười bảy mười tám.
Với cô mà nói, đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ.
Đương nhiên, là một người bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984218/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.