"Đây là nơi nào?" Audrey hỏi với vẻ mặt không thay đổi nhiều, giống như đang hỏi địa điểm vũ hội đêm nay ở đâu.
Pauli Derlau tự xưng là hội trưởng Hội Tâm Lý Luyện Kim cũng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:
"Đây là thành phố trong lòng mỗi người."
"Nơi có người thì sẽ có nó."
Audrey như có điều suy tư gật đầu:
"Nói cách khác, có thể tiến vào đây từ bất cứ ngóc ngách nào của xã hội nhân loại?"
Derlau v**t v* xe lăn nói:
"Đúng vậy."
Ông ta không giải thích nhiều, chuyển sang chỉ vào người đi đường bên ngoài cửa sổ xe ngựa:
"Tất cả ở nơi này đều có biểu trưng tâm lý học tương ứng, họ tên là "Thú tính"."
'Thú tính...' Audrey lặng lẽ lặp lại từ này, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đoan trang, chỉ phóng tầm mắt ra xa hơn.
Trong những "người đi đường" này, ngoại trừ người sói, còn có gấu đi bằng hai chân, có mèo mang vẻ mặt lười nhác, có quái nhân mặt là hình con nhện sặc sỡ, có con chuột khổng lồ mắt đỏ, có mãng xà lè lưỡi, có những sinh vật giống chó dùng ánh mắt đầy d*c v*ng giao phối quan sát từng người đi ngang qua.
Chúng hoặc là mặc áo gió đội mũ dạ, hoặc là váy dài rườm rà lộng lẫy, gắng sức bắt chước nhân loại trong từng chi tiết, nhưng không thể để mình thật sự giống người.
Xe ngựa chạy trong bóng đêm tăm tối, xuyên qua những "người đi đường" và đủ loại kiến trúc kiểu Gothic, chẳng mấy chốc đã đến một tòa giáo đường ở giữa trung tâm.
Tòa giáo đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984222/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.