Bỗng nhiên cơ lưng Wendel căng cứng, xuất hiện trạng thái như sắp nổ tung.
Trong lòng anh ta vừa sợ hãi vừa hoang mang, trong đầu không kìm được mà hiện lên vài suy đoán:
"Cư dân Utopia đều là quái vật khoác da người, bình thường trông không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần gặp phải điểm mù của logic thì sẽ thể hiện ra mặt dị thường, bỏ qua những chỗ tồn tại vấn đề một cách rõ ràng?"
"Hoặc là nhân viên sân ga kia đã phát hiện ra mình nói dối, chỉ là không muốn đối phó với mình, mới cố tình làm như không thấy, thả mình đi? Vì sao chứ?"
"Ừm, xách theo hành lý đến nhà vệ sinh của sân ga hoàn toàn có thể dùng lý do sợ bị mất hành lý để giải thích, nhưng toàn bộ sân ga đều có mái che, căn bản không cần cầm theo ô, hơn nữa, mưa đã tạnh từ lâu rồi..."
Wendel vô thức nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chiếu rọi sân ga trước mặt, từng người lữ khách xếp hàng ngay ngắn chờ đằng sau dây phân cách, hoàn toàn khác với cảm giác u ám âm trầm của Utopia.
'Phù...' Anh ta thở hắt ra, cả người thả lỏng hơn chút.
'Nơi này không phải là Utopia... Mình đã ra khỏi đó rồi...' Wendel vừa thì thào tự nói, vừa giơ tay lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Vừa rồi khi anh ta nhớ lại sơ hở của mình, giống hệt như rơi vào trong một cơn ác mộng không sao tỉnh lại được.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Wendel đứng dậy, quyết định ra khỏi trạm xe, hút một điếu thuốc để điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984238/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.