Hoàng Hậu nương nương nhìn thư một lúc lâu mới cầm lấy rồi tựa vào đầu giường xem lại nhiều lần, chợt nhớ tới mấy lời mà ngày hôm qua Tuyên phu nhân nhỏ giọng nói với nàng trước khi chạy vội đi.
Nàng ấy nói sau này hãy sống nương tựa lẫn nhau với thánh thượng trong cung, hai người phải cố gắng.
Lúc đó, Tề Lưu Uẩn chưa hiểu rõ thâm ý trong lời nói này, bây giờ nàng đã biết.
Chờ đến tối khi Bảo Lạc uể oải trở về, Hoàng Hậu nương nương nói với hắn: “Thiếp biết cách thu dược liệu có lợi.”
“Hả?” Bảo Lạc sững sờ nhìn nàng.
Hoàng Hậu nương nương giải thích: “Khi thiếp ở quê nhà, nơi núi Liên Sơn của Xương Châu, trong núi thường có đồ quý và dược liệu, thiếp từng nghe người ta nói qua một ít, cũng hiểu sơ một, hai phần.”
Bảo Lạc bỗng cảm thấy phấn chấn, sờ tay về phía mỹ nhân: “Thê tử, nàng nói đi.”
Nương nương rụt tay lại, không dám nhìn đôi mắt đang phát sáng của hắn, hơi ngoảnh mặt sang bên, nói: “Mấy nhà sống ở trong núi và dưới chân núi đều vào núi đào dược liệu để bán cho hiệu thuốc, thu lại của bọn họ là được rồi, rẻ hơn so với mua từ hiệu thuốc. Bọn họ từ đời này đến đời khác đều sống ở nơi ấy, cũng sẽ bào chế dược liệu; còn hiệu thuốc đều thu trực tiếp từ bọn họ rồi đi bán. Có điều, dược liệu tốt được hong khô bào chế xong thì sẽ đắt hơn một, hai văn so với lúc vừa đào ra…”
Nàng nói đến đây cũng không nói được nữa, thấy hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942642/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.