“Cuối năm.” Hứa Song Uyển đọc xong thư bèn lắc đầu.
Bên phía am Từ Tâm, từ sau khi nàng gặp mặt với vị quý nữ Hoắc gia kia, có một, hai người nhà từng được nàng cứu giúp vẫn tìm đến Hầu phủ thì nàng không hỏi đến nữa.
Thăng mễ ân đấu mễ cừu*, nàng cũng chẳng phải thật sự là Bồ Tát sống, nếu nhấc tay chi lao thì tất nhiên là nàng đồng ý giúp, nhưng nàng cũng sẽ không mặc cho người ta đùa bỡn.
*升米恩斗米仇: Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Hứa Song Uyển đưa thư giao cho mấy người Khương nương, để các nàng ấy cũng đọc qua.
Sau khi Khương nương và Phúc nương đọc xong, Phúc nương mở miệng trước: “Ngài định sao ạ?”
“Bọn họ không có mặt mũi ấy.” Hứa Song Uyển cười nói.
Phu nhân của quan viên trong triều đình cũng chưa chắc có bản lĩnh để nàng hoà giải, dân chúng bình thường được nàng cứu giúp ngày xưa thì có mặt mũi ấy ư? Bản thân các nàng ở trong nhà cũng chưa từng được người nhà xem trọng, không có tiếng nói, sao các nàng lại cho rằng bản thân có thể lên tiếng trước mặt nàng? Ngay cả số mệnh của bản thân mà các nàng còn không kiểm soát được mà lại còn muốn khống chế người khác?
Hay là cảm thấy nàng tốt tính, dễ nói chuyện?
Người ấy à,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942649/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.