Một đêm trước khi rời kinh, Hách Liên Phong lại cho vời Phó Trường Đình.
Chỉ có ba năm trôi qua, song khuôn mặt của Hách Liên Phong hằn vẻ khắc khổ hơn trước nhiều. Tuyên chính điện cao rộng thênh thang, ngói ngọc sơn son thiếp vàng, rường cột chạm trổ. Giờ này hết thảy quần thần đã về, cung nữ lẫn thị hầu đều cho lui hết. Chỉ có mình hoàng đế ngồi trên bậc tam cấp dưới long ỷ, lưng tựa vào chân ghế uống hết chén này đến chén khác.
Thấy Phó Trường Đình đến, Hách Liên Phong vẫy vẫy tay, ra hiệu y dừng cách vài bước, sau đó lại chỉ chỉ tay xuống, ý bảo y hãy cùng ngồi xuống đất giống mình.
Vò rượu rỗng lăn lóc dưới đất. Miệng vò lấp loáng ánh nước, rượu còn thừa nhỏ tí tách từng giọt xuống đất, thấm ướt vạt áo vàng rực của thiên tử.
Phó Trường Đình thủ lễ đứng dưới bậc thang, không tiến gần thêm.
Hách Liên Phong cũng không để tâm, nhấc tay rót thêm một chén, “Sáng mai ngươi rời kinh?”
Phó Trường Đình đáp, “Vâng.”
“Nghe nói ngươi đã từ chối khéo ý tốt của thứ sử Doanh châu, không nghỉ ở chỗ ấy?”
“Thần là người xuất gia, không tiện từ chối thẳng.”
Hách Liên Phong trầm ngâm, “Vậy tìm được chỗ ở chưa?”
“Rồi.” Phó Trường Đình gật đầu, “Là quán trọ ngày trước từng ngụ.”
“Quán của ông bà chủ có đứa cháu nhỏ mở phải không?” Nheo mắt lại, Hách Liên Phong thoáng ngơ ngẩn, tựa nhìn thấy hồi ức của kiếp trước.
“Phải.”
“Cũng tốt.” Thiên tử dưới long ỷ cười cười, nhưng lại như than thở.
Gã đưa chén rượu trong tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-gia/915180/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.