Triển Chiêu bị giấc mộng khi nãy ám ảnh, cứ nghĩ là có điềm xấu, nhưng lại nghe người ta nói mộng ngược với đời, còn nghe nói mơ thấy nước là dấu hiệu tốt.
Bạch Ngọc Đường thì lại vì nghe xong chuyện vì nhân ngư nên trằn trọc khó ngủ.
Hơn nửa đêm, hay người còn lật qua lật lại trong phòng.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngủ trên giường nhỏ, đã ngủ từ lâu, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nằm trên giường lớn, tinh thần tỉnh táo nằm nghĩ chuyện.
Cũng không biết đã đến giờ nào, đột nhiên nghe Triển Chiêu hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được.” Bạch Ngọc Đường lầm bầm một câu: “Còn ngươi?”
“Ta đã tỉnh ngủ rồi…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Là từ lúc mơ thấy ngươi bị nữ lưu manh bắt cóc…”
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng.
“Khi nãy ngoài đi lấy hành lý ngươi còn đi đâu vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Miêu…”
Triển Chiêu nhẹ nhàng nâng chân, đạp Bạch Ngọc Đường một cước: “Ai là miêu!”
“Đối với cá ngươi hẳn là có hiểu biết đúng không.” Bạch Ngọc Đường tự nói tiếp.
Triển Chiêu im lặng một lát mới hỏi: “Cá chua Tây Hồ hay cá hấp quế a?”
…
“Hải nhân ngư, từng nghe chưa?”
“Hải nhân ngư?” Triển Chiêu nghiêng người, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng vẫn gối đầu lên tay quay mặt về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nói giao nhân sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta nghe qua, ở vùng duyên hải dường như có người buôn bán, còn có đôi khi đánh cá bắt nhầm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Chẳng phải nói là ăn thịt hải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368380/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.