Một cỗ thi cốt hải nhân ngư mang thai… Tuy rằng Triển Chiêu nhìn không thấy, thế nhưng chỉ dùng tưởng tượng thôi cũng đã thấy quỷ dị lạ thường.
“Thực sự có giao nhân a?” Tiêu Lương cũng cảm giác không thể tin nổi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi nghĩ thế nào? Mang thi cốt về sao?”
Triển Chiêu có chút do dự: “Thế nhưng… Người trong nha môn dường như không muốn nhắc tới chuyện hải nhân ngư.”
“Có phát hiện bùn rất mới không?” Bạch Ngọc Đường nói: “Hẳn là có người vừa chôn xuống.”
“Thật không?” Triển Chiêu cười cười kề lại gần: “Không phát hiện a.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hai mắt Triển Chiêu nhìn không thấy, có chút xấu hổ.
“Thi thể này xử trí thế nào?” Tiêu Lương hỏi: “Còn có a, có khi nào là ghép lại không a?”
“Có khả năng này.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn cỗ thi cốt: “Nói không chừng là nửa thân trên của người ghép với nửa thân cá bên dưới.”
“Đem về đi.” Triển Chiêu đề nghị.
.
…
.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường mua một cỗ quan tài chuyển thi thể vào, gọi hai nha dịch đến khiêng về nha môn, phân phó canh gác chặt chẽ.
Bọn nha dịch hỏi trong quan tài là thứ gì, Bạch Ngọc Đường chỉ nói là cơ mật, liên quan đến một án tử khác bọn họ điều tra, không được hỏi nhiều càng không được nhìn lén.
Nha dịch đương nhiên im miệng không hỏi nữa, việc này cũng tạm thời được gác lại.
.
.
Xử lý xong, bọn người Triển Chiêu đi tới một gian tửu lâu náo nhiệt, gọi một nhã gian, ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368381/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.