Triển Chiêu tựa hồ vẫn không bị việc này ảnh hưởng, quyết định cùng Bạch Ngọc Đường đến bờ sông Y Thủy, hỏi thăm Tiểu Hầu Tử đã lỡ dịp mấy lần.
“Chuyện người có đuôi, cũng có nga.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, nói với Tiêu Lương đi bên cạnh: “Cha từng nói, chuyện đó là bình thường, là do đốt xương sống cuối dài chút mà thôi.”
“Thật không.” Tiêu Lương vô thức sờ sờ sau mông mình: “Đốt xương sống cuối a…” Lại đưa tay sờ sờ Tiểu Tứ Tử… Tiểu Tứ Tử đỏ mặt cười tránh ra, đẩy tay Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử ngươi thật hư.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi song song phía trước, hai người đều là thong thả đi. Nghe động tĩnh của hai tiểu hài tử, không hiểu sao bỗng thấy ước ao… Là hài tử thật tốt, nháo thế nào cũng không sao.
.
.
Đường trên bờ sông cũng không phải bằng phẳng, thỉnh thoảng có hố nhỏ, Bạch Ngọc Đường lại đưa tay ngăn nhẹ Triển Chiêu một cái, thế nên Bạch Ngọc Đường vừa vung tay áo tạo ra tiếng gió, Triển Chiêu liền dừng lại.
Rất nhanh đã đến nơi, không xa phía trước quả thật có một túp lều nhỏ, có điều bốn bề hoang vắng, một túp lều hoang tàn, trước cửa một cỗ quan tài, đổ đầy bùn nhão, trồng mấy loại rau quả.
Khung cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
“Có lẽ là nơi này.” Bạch Ngọc Đường thấy nóc nhà có khói bếp bốc lên —— có người ở!
“Tiểu hài tử kia.” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, vừa nhìn đã thấy một tiểu hài nhi ngồi xổm trước cửa nhà nghịch bùn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368382/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.