Sau một khoảng trầm mặc xấu hổ, Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường: “Hay là, ngươi buông tay ra thử xem?”
Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay, Triển Chiêu lại nghe thấy thanh âm đáng ghét kia, vội vàng đưa tay kéo tay Bạch Ngọc Đường: “Che lại đi, thanh âm đó càng lúc càng vang rồi.”
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là tiếp tục che cho hắn, vẫn chưa rõ là chuyện gì.
“Bằng không…” Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Chúng ta nằm xuống trước, sau đó ta lại che cho ngươi?”
Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường buông tay ra, Triển Chiêu nhíu mày chịu đựng tạp âm, cùng hắn nằm xuống, hai người mặt đối mặt, dù sao thì Triển Chiêu cũng không nhìn thấy, không xấu hổ, Bạch Ngọc Đường thì biết Triển Chiêu nhìn không thấy, cho nên cũng không xấu hổ.
Trong vạn phần không xấu hổ giữa hai người hỗn loạn vạn lần xấu hổ, nằm xuống rồi, Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng che lên tai Triển Chiêu.
“Như vậy tay có mỏi không?” Triển Chiêu vẫn rất chu đáo.
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Coi như luyện công đi.”
Triển Chiêu cũng liền yên tâm thoải mái bắt đầu ngủ, chỉ là hai tai có chút nóng nóng, mắt không thấy tâm tưởng tượng, lần đầu tiên hắn nghĩ mắt nhìn không thấy cũng có điểm tốt.
Bạch Ngọc Đường thì lại là mở to hai mắt tỉ mỉ nhìn mặt Triển Chiêu, hai tay phải che tai hắn, đương nhiên phải dựa vào rất gần, có thể thấy rõ ràng từng chi tiết trên gương mặt Triển Chiêu, con mèo này rất là tuấn tú nga.
“Ngươi ngủ?” Triển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368387/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.