Lương tri phủ thoạt nhìn có vẻ niên kỉ không nhỏ, rất lão luyện, có lẽ là vì con nhà ngư dân từ nhỏ sinh sống trên sông, nhìn qua, có chút tàn nhẫn thù hận ít thấy ở văn nhân.
Bạch Ngọc Đường tinh tế quan sát hắn một chút, phát hiện người này đáy mắt phát xanh, nếp nhăn tập trung ở mi gian, trán lại trơn bóng, có thể biết được là một người quanh năm âu lo ít được thư thái.
“Đại nhân, vị này là Triển đại nhân của Khai Phong Phủ.” Lương Báo dẫn kiến[giới thiệu]: “Vị này là Vương Triều, vị này là…”
Triệu Phổ nhướng mày: “Triệu Hổ.”
Công Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, thật là, Triệu Hổ Triệu Phổ, đúng là không khác nhau bao nhiêu.
“… Nga.” Lương tri phủ đã tiếp xúc với quan trường nhiều, quan sát qua loa một chút, trong lòng hiểu rõ, có ẩn tình!
Bạch Ngọc Đường không giống quan lại, phải là người giang hồ, mặt khác, hắn thật đúng là chưa từng nghe nói qua vị quan nào như vậy, trong tuấn mĩ lộ ra chút tà khí, người như vậy trong quan trường rất khiến người khác chú ý, là tối kị.
Mà Triệu Phổ lại quá quý khí, loại quý khí này không phải một vị quan nhỏ bình thường có thể có, càng không phải bách tính thường dân có thể có, cho nên, người này phi phú tức quý!
Lại nhìn Công Tôn và Triển Chiêu.
Công Tôn nhã nhặn, xem khí độ thần vận, nhất định là đại tài! Hoàn toàn không phải phàm phu tục tử.
Đường nhìn của Lương tri phủ cuối cùng dừng lại trên người Triển Chiêu, nhăn mày, có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368390/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.