Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ trán, cảm thấy hơi choáng đầu. Hỏi Tiêu Lương: “Bây giờ nói được rồi chứ, rốt cuộc là Tiểu Tứ Tử nói gì với Triển Chiêu.”
“Ân.” Tiêu Lương gật đầu: “Cẩn Nhi nói với Triển đại ca, Bạch đại ca căn bản không có người trong lòng, chỉ vì nghe nói Triển đại ca có người trong lòng, không muốn thua cho nên nói bừa vậy thôi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người… Tiểu Tứ Tử cũng xem như là nói thật, cũng vừa vặn giúp giải thích rõ ràng với Triển Chiêu, rất tốt! Nhưng mà, chuyện này cũng đâu đến mức chọc Triển Chiêu cười trộm?
“Còn nữa a.” Tiêu Lương tiếp tục nói: “Không phải bình thường Bạch đại ca xử thế đều rất lạnh nhạt sao!”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người… Có sao?
“Có.” Không chỉ Tiêu Lương, mọi người ngoài cửa đều gật đầu.
“Cho nên?” Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hiểu vì sao Triển Chiêu cười.
“Ân.” Tiêu Lương hơi do dự: “Nha… Ta nói rồi, Bạch đại ca không được giận ta, cũng không được giận Cẩn Nhi.”
Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cái đầu nhỏ của Tiểu Tứ Tử còn có thể nghĩ ra được chuyện dọa người gì, xem ra có thể đều là chuyện nhỏ, liền gật đầu.
“Ân…” Tiêu Lương cắn răng, nói: “Cẩn Nhi và ta, nghĩ ra một ý… Ân, ý kiến chủ chốt là do sư phụ nói cho.”
Ngoài phòng, Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ: “Ngươi cũng tham gia chuyện này?”
Triệu Phổ gãi đầu, cũng khó hiểu ——- không a!
Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến hai chữ Triệu Phổ, đầu lập tức kêu ong ong, xem ra không phải chuyện tốt, cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368435/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.