Người có thể dễ dàng đáp xuống mái một gian tửu lâu ba tầng, đương nhiên có khinh công không tệ, điểm mấu chốt là Lý Phi Thường vừa đi hắn đã đến… Có vấn đề.
Triển Chiêu ra ý bảo Bạch Ngọc Đường đừng manh động, bản thân thì lao vụt ra ngoài, tiếp tục âm thầm theo dõi.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, dù là không nghe thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy được đã có chuyện.
Bạch Ngọc Đường cầm hộp lụa lên, đưa tay đỡ Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nắm tay Bạch Ngọc Đường, leo xuống ghế cùng nhau ra khỏi tửu lâu.
.
.
Tiểu Tứ Tử chân ngắn, Bạch Ngọc Đường chân dài, nếu hai người cùng đi, Bạch Ngọc Đường sẽ đi rất chậm, Tiểu Tứ Tử nhờ vậy cũng không cần chạy bước nhỏ, nắm tay vẫn có thể đuổi kịp.
“Về nha môn?” Bạch Ngọc Đường hỏi bảo bối: “Còn muốn đi chỗ nào không?”
“Nga.” Đầu Tiểu Tứ Tử lắc lắc, không nói gì, cũng không nhìn quanh.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử căng thẳng, liền hỏi.
“Có thể nói chuyện được không?” Tiểu Tứ Tử thì thầm hỏi.
Bạch Ngọc Đường bị bảo bối chọc cười, đưa hộp lụa cho Tiểu Tứ Tử, sau đó bế bảo bối lên, nhỏ giọng nói: “Nếu như có người theo dõi chúng ta, ngươi không nói không phải càng kì lạ sao?”
“!” Tiểu Tứ Tử vỗ trán một cái: “Đúng rồi!”
“Miêu Miêu đâu rồi?” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi.
“Có thể là ở phía sau.” Bạch Ngọc Đường cũng thấp giọng nói: “Một lát nữa chúng ta không về nha môn, đi vào rừng cây gần đây, bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368449/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.