Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nói, Triển Chiêu thì nhìn Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói.
Có lẽ hai người nhìn nhau quá nhập thần, cho nên trong mắt đây đó chỉ còn thấy ánh mắt đối phương. Bạch Ngọc Đường còn không nhận ra tay mình vẫn cầm cành khô vô thức gạt xương.
Còn đang trong không biết bước tiếp theo nên tiến tới gần một chút hay đứng yên tại chỗ… Chợt có tiếng cành cạch vang lên, cành cây quét trúng vật gì đó.
Bạch Ngọc Đường ngây người một lúc hoàn hồn lại, lúc ấy mới phát hiện hai người đang dựa vào rất sát. Triển Chiêu dường như cũng nhận ra, lùi lại một chút.
Bạch Ngọc Đường lại gạt cành cây trong tay vài cái, phát hiện bên dưới một đống xương khô, thật sự có thứ gì đó, mỗi lần cành cây quét trúng đều bị vướng lại, cảm giác rất cứng chắc. Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, đứng lên đi qua xem thử.
Tay áo bạch sắc của Bạch Ngọc Đường lướt nhẹ qua cạnh Triển Chiêu, đưa đến một luồng ấm áp nhè nhẹ… Đưa tay, gãi nhẹ lên má, hơi nóng.
.
.
“Dường như bên dưới có thứ gì đó.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vạch đống xương khô ra, nhìn thấy một khuyên sắt lớn được cố định trên mặt đất. Khuyên sắt nối liền với mặt đất. Gạt xương khô ra rộng thêm, là một phiến đá xám hình vuông, chẳng lẽ là có địa đạo thông xuống bên dưới?! Hay chỉ là ám khí.
Triển Chiêu cũng muốn đến gần nhìn thử: “Cái gì vậy?”
“Đừng…” Bạch Ngọc Đường khoát nhẹ tay với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi lùi lại một chút, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368462/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.