Triển Chiêu nghĩ một lúc mới phản ứng lại được, Bạch Ngọc Đường nói với mình hắn thấy quỷ, còn là một bóng trắng! Điều đầu tiên Triển Chiêu nghĩ là, có khi nào là Bạch Ngọc Đường nhìn thấy sương trắng gì đó?! Không đúng, đâu có sương! Dải lụa trắng? Cũng đâu có lụa! Có khi nào là bóng của Bạch Ngọc Đường không?
Bạch Ngọc Đường đã đi qua chỗ ngõ nhỏ bên kia.
Triển Chiêu vội vàng chạy theo.
Hai người đi đến cuối đường, nhìn khắp xung quanh, thế nhưng ngoài ngõ cũng chỉ có ngõ, các đường nhỏ ở đây đều tương tự như nhau, ngang ngang dọc dọc đều giống hệt, chỉ có một tòa cung điện ở phía xa là khác… Nhưng hoàn toàn không có quỷ ảnh nào.
“Có lẽ chỉ là ảo giác, do ta nhìn lầm rồi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, nghĩ dường như mình có chút căng thẳng, từ nhỏ hắn đã không thích những không gian tù túng tối tăm thế này.
“Đi tiếp xem thử đi.” Triển Chiêu xoay người tiếp tục đi tới, Bạch Ngọc Đường ở ngay bên cạnh, vẫn đang hồi tưởng lại bóng trắng vừa thấy… Hiện tại nhớ đến, dường như có chỗ nào không đúng, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng? Hắn cũng không nói được.
Hai người quay lại con đường lớn ở trung tâm lúc đầu, tiếp tục đi tới.
.
.
“Miêu Nhi, con đường này dường như cũng kiến tạo từ cùng một phương pháp với chiến đạo cổ đại, phong cách nhà cửa giống của thời Tần Hán.”
“Phải…” Triển Chiêu gật đầu, nhìn thấy tấm bia đá trước mỗi con đường: “Ngươi xem, bia đá của mỗi con đường đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368464/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.