Thư sinh ngồi khoanh chân trên đống phế tích, một tay ôm cái đầu heo, một tay cầm chén não heo, cười ha ha với Bao Chửng đang đi đến gần: “Tiểu Hắc, đã lâu không gặp.”
Mọi người đều sửng sốt, đã lâu không gặp? Chẳng lẽ hai người quen biết nhau?
“Khụ khụ.” Bao Chửng ho mấy tiếng, bất ngờ vái chào thư sinh điên kia một cái, lên tiếng: “Thần tướng, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Thần tướng?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức quay đầu nhìn thư sinh điên kia, thật hay giả?!
“Thần tướng?” Công Tôn xông đến: “Thần Tướng Khí Tử Nhân?!”
“Này, là ai?” Bàng Dục chọc chọc Bao Duyên: “Có vẻ rất bất phàm, ngươi xem cha ta chỉ gọi cha ngươi là Hắc Tử, cha ngươi đã nổi giận rồi, tên này gọi Tiểu Hắc, cha ngươi còn không khó chịu.”
“Ngươi không biết Thần Tướng Khí Tử Nhân?” Bao Duyên nhìn Bàng Dục khinh miệt: “Này, ngươi dốt nát cũng có giới hạn một chút được không?”
Bàng Dục vô duyên vô cớ bị mắng, chẳng hiểu gì: “Oa, ngươi ra vẻ cái gì, màn thầu chết tiệt, đọc nhiều sách mấy cũng là cái màn thầu, đáng ghét!”
“Ngươi!” Bao Duyên giận.
“Khụ.” Bao Chửng khụ một tiếng, quay đầu lại trừng hai người, im lặng!
Bao Duyên vội ngậm miệng không nói lời nào nữa, Bàng Dục thì đứng trề môi.
Triệu Phổ sờ cằm đánh giá lão nhân kia, thần tướng…
“Ngươi vốn không phải thư sinh, cũng chẳng đến thi Hương!” Triển Chiêu nhíu mày nhìn thư sinh kia: “Thần Tướng Khí Tử Nhân tên thật là Tề Tứ Nhận, vì tính cách quái dị thích đùa dai cho nên người giang hồ dùng ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368618/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.