Chiều một ngày xuân, trong phủ Khai Phong trăm hoa đua nở, thời tiết đẹp lại ít án mạng, mọi người đều có chút lười biếng.
“Thạch Đầu~”
Trong sân, Tiểu Tứ Tử chải lông cho Thạch Đầu rồi nằm sấp trên lưng Thạch Đầu nghịch tai nó. Tai của Thạch Đầu, tròn tròn, thịt dày, xù lông còn mềm mềm, Tiểu Tứ Tử thích nhất là nhéo tai và đuôi Thạch Đầu.
Nhưng Thạch Đầu thì không thích bị Tiểu Tứ Tử nhéo nhéo, thấy Tiểu Tứ Tử vồ tới, vội tránh đi, tai nhúc nhích nhúc nhích, người lắc qua lắc lại, muốn lắc cho Tiểu Tứ Tử trượt xuống.
“Tiểu Tứ Tử, thích nhéo tai Thạch Đầu vậy sao không tự nhéo tai mình?”
Tiếng của Triển Chiêu vọng đến, Tiểu Tứ Tử bò từ giường mây dậy: “Nhéo tai Tiểu Tứ Tử không vui như Thạch Đầu, Miêu…”
Tiểu Tứ Tử chưa kịp nói hết, vừa thấy Triển Chiêu trước mặt đã ngẩn người.
Triển Chiêu đang ngồi xổm cạnh giường híp mắt cười với mình, cười híp mắt… Chỉ có điều Triển Chiêu hôm nay hơi khác, hai bên trái phải trên đầu hắn xuất hiện hai cái tai mèo màu đen, phía sau còn có một cái đuôi mèo đen lông xù đang lắc qua lắc lại, lắc qua lắc lại…
“A!” Tiểu Tứ Tử dụi mắt, mình hoa mắt sao?!
Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử ngẩn người, liền đưa tay sờ má Tiểu Tứ Tử, không phải tay, mà một cái móng mèo cũng lông xù, màu trắng, còn có đệm thịt hồng hồng hình hoa mai, mềm mềm, mềm mềm mềm…
Tiểu Tứ Tử ngẩn người một lúc lâu, nhịn không được đưa tay sờ tai Triển Chiêu, phát hiện không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65509/quyen-5-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.