Từ sau cái đêm nghĩ ngợi lung tung chuyện thật lòng kia, mấy ngày nay Triển Chiêu cứ ngẩn người ra.
Kì thi Hương càng đến gần thì bầu không khí trong phủ Khai Phong lại càng căng thẳng. Đặc biệt là Bao Duyên, ngẩn ngơ cả ngày, không chỉ thường quên trước quên sau mà phản ứng cũng chậm hẳn, thường xuyên bị Bàng Dục cười.
Thế cho nên, trong sân, thường có cảnh Triển Chiêu và Bao Duyên sắp hàng ngồi ngẩn người, than ngắn thở dài.
Tiểu Tứ Tử hiếu kì hỏi Bạch Ngọc Đường: “Miêu Miêu cũng phải đi thi sao? Sao nhìn ngốc hệt như Tiểu Màn Thầu?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đúng là mấy ngày nay Triển Chiêu hơi khác thường, có vẻ không yên lòng, không biết lại đang nghĩ gì, dù sao thì đầu hắn cũng làm bằng gỗ, nghĩ mấy cũng không tìm được nguyên do, cho dù có nghĩ ra, thì có lẽ hắn cũng chẳng biết phải làm sao.
“Hay là Tiểu Tứ Tử đi hỏi thử xem.” Bạch Ngọc Đường điều Tiểu Tứ Tử đi hỏi.
Tiểu Tứ Tử chạy qua, kéo kéo vạt áo Triển Chiêu: “Miêu Miêu, Bạch Bạch nói thích Miêu Miêu.”
.
…
.
Triển Chiêu giật mình tỉnh hồn lại, hoảng hốt nhìn Tiểu Tứ Tử, lắp bắp: “Đừng… đừng nói… bậy.”
“Không tin Miêu Miêu đi hỏi Bạch Bạch đi, hỏi Bạch Bạch có thích Miêu Miêu không!” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt cười híp mắt: “Đi đi đi đi.”
“A… Ta phải đi tuần thành rồi.” Triển Chiêu chụp lấy Cự Khuyết chạy trối chết.
Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử nói gì đó với Triển Chiêu, sau đó Triển Chiêu phóng chạy như bay, càng phiền muộn hơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368632/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.